- --
Ninh Hoàn nghiến răng tiến lại gần Thù Vương, dọc theo đường đi dày đặc những chiếc kén nhộng trắng, chỉ cần sơ sẩy là đụng phải.
Xuyên qua lớp vỏ kén, hắn vẫn có thể thấy rõ phần thi thể nằm cuộn tròn bên trong.
Đột nhiên bên cạnh có tiếng "rào, rào" Ninh Hoàn cả kinh, lùi về sau.
Cái kén bị xé vỡ, một cái đầu hài nhi to lớn dính đầy dịch nhờn từ từ chui ra.
Ninh Hoàn nắm chặt đoản đao trong tay, hắn nín thở nhìn chằm chằm vào con Nhân diện thù trước mặt.
May thay, dường như nó có vẻ không quan tâm đến hắn, chỉ nhìn xung quanh, dùng tám chi nhanh chóng bò về hướng Thù Vương.
Ninh Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bước tiếp về phía trước.
Ở bên kia, Thù Vương vẫn đang trong trận chiến với Túc Tiển, hiển nhiên cũng không để ý rằng Ninh Hoàn đang đến gần.
Cỗ quan tài pha lê bị giấu ngay dưới bụng con quái vật, muốn tới gần Ninh Hoàn buộc phải xuyên qua bốn cái móng vuốt sắc bén của nó.
Xung quanh là rậm rạp hàng trăm con Nhân diện thù đáng sợ...!có thể lấy mạng Ninh Hoàn bất cứ lúc nào.
Ninh Hoàn suy nghĩ một chút, mò ra chiếc túi gấm màu đỏ trong ngực.
Bên trong là một chiếc lá đỏ, gân lá và thân lá đều trong suốt đỏ tươi, trong hang động quái dị này lại lóe lên vẻ yêu dã.
Đây là vật gia truyền của Ninh Gia, tương truyền đây là một cánh hoa trong đài sen dưới tọa thân của Thích Ca Mâu Ni.
Còn tại sao bảo vật gia truyền lại nằm trong tay Ninh Hoàn? Chuyện này có lẽ phải bắt đầu từ khi Ninh Hoàn mới ra đời.
Nam Sơn đạo sĩ tính ra mạng hắn sẽ gặp kiếp nạn sinh tử.
Ninh gia gia lo lắng cho tôn nhi, liền đem bảo vật gia truyền trong từ đường gói vào túi gấm, cho hắn đeo lên cổ không kể ngày đêm, ngay cả tắm cũng không được phép tháo xuống, cầu trời phù hộ cho hắn tránh được kiếp nạn.
Ninh Hoàn nhấp nhấp đôi môi khô khốc, nhìn cánh sen trong tay, đây không phải là lần đầu tiên hắn ngắm nhìn kĩ vật này như thế, chỉ là có cảm giác màu sắc cánh hoa tiên diễm hơn bình thường.
Ninh Hoàn-con ngoan trò giỏi, cực kỳ nghe lời mẫu thân, vẫn đeo vật này trên người, nhưng cũng không quan tâm lắm.
Nay gặp phải chuyện đe dọa đến tính mạng, hắn mới chợt nhớ đến bùa hộ mệnh.
Cánh hoa sen không có bất cứ biến hóa nào, Ninh Hoàn thở dài "Cái này nếu thật sự có thể trừ tà, lúc trước đã không bị cắn rồi".
Lại Tà khó khăn chặn lại móng vuốt của Thù vương xong lại bị tơ nhện quấn lên, thân đao bị quăng ra xa.
Túc Tiển bấy giờ đã bị Thấp thi dồn vào tuyệt cảnh, y thở hổn hển, miệng vết thương bên tay phải bám đầy hắc khí, đám nhện xung quanh thi nhau dâng lên như thủy triều.
Ngân Xuyên chặn trước mặt Túc Tiển, nhưng cũng chẳng chống cự nổi oán khí từ Thấp thi.
Nhân Trệ thành tinh, sau khi chết mang trên mình oán khí ngập trời, sao có thể ngăn cản.
"Ngân Xuyên, ngươi mang Ninh Hoàn rời đi trước" Túc Tiển trầm giọng.
"Không được! Nếu như đại nhân có mệnh hệ gì, ta còn mặt mũi nào công đạo với Tùng Sơn đạo nhân"
Túc Tiển ngắt lời nàng "Ngân xuyên, ba trăm năm tu hành đã đủ để chuộc tội nghiệt của ngươi, đợi chuyện này kết thúc, ngươi lên Tam thanh sơn tìm sư phụ, người sẽ giúp ngươi luân hồi".
Lại Tà rơi bịch xuống bên chân Ninh Hoàn, vừa thấy móng vuốt Thù Vương hướng Túc Tiển đâm tới, mà y thì bị trói chặt bởi tơ nhện không thể tránh.
Ninh Hoàn bất chấp, vô thức nhặt thanh trường đao ném về hướng Thấp thi.
Thù vương dừng lại, Ninh Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng thanh trường đao lại rơi đúng bên chân Thấp thi.
Nó quay phắt đầu lại, nhận thấy sự tồn tại của Ninh Hoàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chặp hắn.
Ninh Hoàn cố ý thay đổi sự chú ý của Thấp thi, nhưng lại đưa chính bản thân vào thế bí, ánh nhìn của nó khiến Ninh Hoàn toàn thân run lên, hai chân nặng ngàn cân như bị đóng đinh trên mặt đất, khiến hắn không thể động đậy.
"Hỉ Tử nương nương ghét lửa, không cho đốt đèn".
"Hỉ Tử nương nương ghét lửa, không cho đốt đèn".
"Hỉ Tử nương nương ghét lửa, không cho đốt đèn".
Thanh âm của đồng tử văng vẳng bên tai.
Lửa! Châm lửa! Ninh Hoàn không kịp do dự, hắn cởi bỏ y phục, lấy ra hỏa chiết muốn châm lửa nhưng mấy lần không châm được.
Hắn bèn lấy túi gấm, cái này làm từ sợi bông, có thể dẫn được lửa.
Một tiếng gió xẹt qua tai, Ninh Hoàn bị một lực mạnh đánh ra xa ba thước, ngã xuống đất không dậy nổi, ngọn lửa chưa dập tắt và túi gấm rơi xuống cách đó không xa.
Khi hắn nhìn lên lần nữa, Thấp thi đã rời khỏi Thù Vương, chỉ còn cách hắn vài bước.
Nó nằm trên mặt đất, nửa thân trên hơi cong lên, con ngươi đen như mực bắt gặp ánh mắt của Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn não bộ tắt máy, thôi xong, chết chắc rồi.
Thế nhưng cái chết trong dự đoán chưa kịp đến, Ninh Hoàn giương mắt nhìn thấy hỏa chiết đã bén lửa, đốt cháy túi gấm...và cả bảo vật gia truyền bên trong.
Ban đầu chỉ là một vài đốm lửa lập lòe,