Ninh Hoàn khịt khịt mũi, chỉ vào những chiếc kén còn sót lại xung quanh vách hang, do dự rồi nói "Vậy những cái kén còn lại phải làm thế nào?"
"Đốt" Túc Tiến lấy từ tay áo một đạo phù, đưa cho Ninh Hoàn "Ngươi giúp ta dán cái này lên vách động".
Ninh Hoàn cầm lấy, nhanh chóng tìm chỗ dán lên.
Túc Tiển miệng niệm quyết, chỉ thấy một ngọn lửa màu u lam từ bùa vàng bay ra, vô số ánh sáng xanh hướng xung quanh lan tỏa, trong nháy mắt chúng thiêu đốt tất cả kén nhộng và tơ nhện còn sót lại trong sơn động.
"Đây...!đây là cái gì?" dù đang đứng trong đống lửa mà Ninh Hoàn lại không cảm thấy nóng.
"Tá hỏa phù, lam hỏa là mượn từ địa phủ, u minh hỏa, chuyên thiêu đốt tà mị".
Túc Tiển khép hờ mắt tựa vào tường, Ninh Hoàn sùng bái nhìn y.
Tuy vẫn là diện mạo sống dở chết dở, nhưng trong lòng Ninh Hoàn, hình tượng của y đã cao lớn thêm không ít rồi.
Ninh Hoàn ngồi bên cạnh Túc Tiển, chống cằm nhìn ngọn lửa xanh đang cháy, hắn chớp chớp mắt tò mò hỏi "Ngươi nói thứ này chuyên đốt tà mị, nếu người thường gặp phải thì sao?"
"Ngươi có thể thử xem" Túc Tiển uể oải ngáp một cái, không ngẩng đầu, dựa vào vách động nhắm mắt dưỡng thần.
Bất chấp câu trả lời qua loa của Túc Tiển, Ninh Hoàn vẫn không nhịn được mà đưa tay chạm vào ngọn lửa.
"Chạm thử sẽ không có chuyện gì", Ninh Hoàn nhỏ giọng tự trấn an.
Ngọn lửa màu xanh lam xuyên thẳng qua lòng bàn tay hắn, cảm giác như thể chạm vào một mảnh hàn băng lập tức lấy đi toàn bộ nhiệt độ trong cơ thể, Ninh Hoàn rên một tiếng, rụt tay lại.
"Ha" Ninh Hoàn quay đầu lại, phát hiện Túc Tiển nào còn nhắm-mắt-dưỡng-thần, đôi mắt khắc to hai chữ "Ngu ngốc" giễu cợt nhìn Ninh Hoàn.
Hừ, người này thật sự là không có lòng tốt! Ninh Hoàn trừng mắt nhìn lại, quay lưng đi, mặc kệ y.
- -
"Này, tiếp theo chúng ta đi đâu, quay trở lại hay tiếp tục đi về phía trước?".
Nhìn Túc Tiển lau hai thanh đao đến lượt thứ năm mươi sáu, Ninh Hoàn rốt cuộc chịu không nổi nóng nảy lên tiếng.
Tức giận là nhỏ, việc cấp bách nhất là phải mau chóng về nhà, hắn không muốn ở lại nơi ma quái này thêm một phút giây nào nữa.
Túc Tiển nghe vậy ngẩng đầu lên, miễn cưỡng tra trường đao vào vỏ.
Y nhìn về phía xa, nói "Phía trước có đường, đi về phía trước a".
Đúng lúc hai người chuẩn bị khởi hành, một tiếng nhạc du dương từ xa truyền đến, tiếng Bích Tiêu kỳ ảo quẩn quanh tựa như đến từ cửu tuyền.
Túc Tiển tay phải đè vào vỏ đao, cảnh giác nhìn xung quanh.
Chỉ thấy từ trong bóng tối, hai nha hoàn cầm đèn lồng tiến về phía họ, phía sau là tám gia nô bằng giấy khiêng kiệu ngọc, cước bộ bồng bềnh dừng trước mặt hai người.
Hình nhân bằng giấy?
Nha hoàn đứng đầu hướng Ninh Hoàn hành lễ "Công tử, Chủ tử cho mời".
Ninh Hoàn quay đầu nhìn Túc Tiển, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của y, hắn lắc lắc đầu "Không phải ta a".
Trải qua hai ngày này, dũng khí của Ninh Hoàn đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, không phải đột nhiên xuất hiện một vài hình nhân muốn dùng kiệu ngọc mang hắn đi làm khách sao! Ninh Hoàn chắp tay đáp lễ "Vị cô nương này, làm phiền chuyển lời cho chủ tử của ngươi, cảm ơn hảo ý, chỉ là chúng ta có việc gấp phải rời đi, không thể đến làm khách".
Nói xong liền kéo Túc Tiển.
"Công tử, chủ tử cho mời".
Hình nhân nha hoàn chặn đường Ninh Hoàn, lặp lại những gì vừa nói.
Ninh Hoàn hạ giọng, thì thầm với Túc Tiển "Chuyện gì vậy?"
"Hình nhân chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ tử, ngươi không theo, bọn chúng sẽ ko thả ngươi rời đi" Túc Tiển thản nhiên nói.
Ninh Hoàn nhíu mày "Vậy ai muốn mời ta làm khách?"
Túc Tiển suy nghĩ rồi đáp "Có lẽ là Chủ nhân chân chính của ngôi mộ này"
"Chủ nhân chân chính?" Ninh Hoàn thoáng kinh ngạc.
"Vừa rồi không phải ngươi gặp nàng rồi sao?" Túc Tiển bất đắc dĩ nói.
Ninh Hoàn nhớ lại nữ tử mặc hoa phục trong quan tài pha lê "Là nàng?"
Khi Túc Tiển đại chiến với Thù Vương đã phát hiện cỗ quan tài pha lê dưới bụng nó, y khó thấy mà giải thích với Ninh Hoàn "Nơi này tọa hướng Nam, mặt hướng về phương Bắc, phong thủy không sai, là nơi âm dương dưỡng sinh, căn bản không giống đại âm chi địa.
Vì lẽ đó mà Nhân diện thù mới tìm đến đây nhằm mượn trận cục để luyện hóa".
"Nó giấu quan tài pha lê dưới thân thể là để chiếm vận?" Ninh Hoàn theo lời Túc Tiển suy đoán.
Túc Tiển gật đầu "Chỉ là không ngờ Thấp thi lại xuất hiện ở đây, chưa kể đây không phải là nơi đại âm chi địa.
Ta cũng chưa từng nghe thấy một ký chủ như thế lại có thể khống chế được cổ trùng.
Bất quá, nếu nó bị luyện thành Nhân trệ từ khi còn sống, thì có thể hiểu được tại sao oán khí lại nặng như vậy".
"Vậy chúng ta có đi không?" Ninh Hoàn chỉ vào chiếc kiệu ngọc, trầm giọng hỏi.
"Nhìn cũng không có vấn đề gì" Đôi mắt trong veo như màn đêm của Ninh Hoàn phản chiếu tiếu ý từ nam nhân.
Bên trong kiệu ngọc được trang trí cực kỳ lộng lẫy, xung quanh khảm đủ loại trân châu, bảo ngọc.
Chỗ ngồi được bọc gối đệm êm ái, Ninh Hoàn sung sướng nằm lên "Ta còn tưởng hình nhân là do ngươi cử đến.
Rốt cục cũng không phải cuốc bộ nữa".
"Vì sao?" Túc Tiển hỏi.
"Không phải ngươi vẫn quen dùng hình nhân sao? Ngân Xuyên cô nương này, còn có những hình nhân trong đại sảnh".
"Phái hình nhân làm việc, tiêu tốn rất nhiều linh lực" Túc Tiển liếc Ninh Hoàn.
"Ta họa ngần này hình nhân chỉ để nâng kiệu, ngươi đùa sao?".
Ninh Hoàn hừ hừ quay đi.
Lúc này, kiệu dừng lại, nha hoàn dẫn họ đến một đại điện rộng rãi, xung quanh là hai hàng nến đỏ rực cháy chiếu sáng không gian.
Nữ nhân hoa lệ ngồi trên bảo tọa, nàng mặc trường bào thêu cẩm tú lộng lẫy, đầu đội mũ phượng khảm minh châu, diện mạo tiên diễm thoát tục.
Thoáng thấy bóng dáng hai người, nàng đứng dậy hành lễ "Ân công tới rồi, mau mời ngồi".
Nàng phất tay áo, nha hoàn bước tới dâng một chiếc hộp gấm về phía Ninh Hoàn.
"Ta chuẩn bị một phần lễ mọn, mong ân công không từ chối".
Ninh Hoàn nhìn chiếc hộp gấm, do dự một chút, hắn ngước mắt nhìn Túc Tiển, nhận được cái gật đầu ưng thuận, Ninh Hoàn bấy giờ mới mở hộp ra.
Bên trong là một viên minh châu sáng bóng, toàn thân tỏa ra ánh xanh biếc, nhìn qua đã biết là vật phi phàm.
"Thứ này được gọi là Nam hải Nhân ngư châu, nghe nói nếu ngậm châu có thể thở