Giải quyết xong bữa tối, hai người ngồi quanh đống lửa nghỉ ngơi.
Túc Tiển nhìn Ninh Hoàn đương gà gật, nói "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta gác đêm".
Ninh Hoàn ậm ừ, hắn nhìn cánh tay bị thương của Túc Tiển "Hay để ta gác đêm?"
Túc Tiển khụy gối tựa vào đại thụ bên cạnh, y cầm thanh gỗ nhẹ nhàng khẩy ngọn lửa "Ngươi ngủ đi, nếu thật sự gặp phải chuyện gì, ngươi sẽ không đối phó được".
Ninh Hoàn thấy cũng đúng, liền nói "Ừm, nếu ngươi muốn ngủ thì gọi ta dậy nhé".
Túc Tiển "Ừ" một tiếng, hai mắt khép hờ tựa vào gốc cây không biết đang suy tư gì.
Ninh Hoàn cởi áo khoác lên người.
Đêm đen nhánh, củi lửa kêu răng rắc, nam nhân đang ở kia chỉ cách hắn vài bước, cả trái tim Ninh Hoàn bất chợt vững vàng, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Quãng đường trở về từ Tống mộ cực kỳ thông thuận.
Trời còn chưa tối, hai người đã nhìn thấy cổng thành cách đó không xa.
Túc Tiển dừng bước "Phía trước là Kinh thành".
Y lấy ra một chiếc túi gấm trông khá cũ, quanh mép vải đã xổ chỉ, Túc Tiển đưa cho Ninh Hoàn "Lúc trước, ngươi giúp ta tiêu diệt Thấp Thi, ta cũng không có gì để trả cho ngươi.
Túi gấm này ngươi mang theo bên người.
Mặc dù nó không thể đối phó với Thấp Thi, nhưng vẫn có khả năng phòng tà, đảm bảo cho ngươi bình an".
"Ngươi không cùng ta hồi kinh sao?" Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển gật đầu "Ta đã rời Kinh mấy ngày, sự tình Nhân diện thù đã kết thúc, ta phải về bẩm báo".
Y hướng về phía Nam, huýt một hồi dài, một con hắc mã phi từ xa tới.
Hắc mã khịt mũi dừng lại trước mặt Túc Tiển, bốn vó ngựa tráng kiện không ngừng mài lên mặt đất.
Túc Tiển lưu loát phi thân lên lưng ngựa.
Y cúi đầu nhìn Ninh Hoàn "Hữu duyên tái kiến".
Vừa dứt lời, y liền vung roi, hắc mã như cung tên lao đi.
Ninh Hoàn nhìn bóng lưng nam nhân đầy tiếc nuối, hắn muốn mời y đến thăm Ninh gia, tất nhiên là không phải để giúp mình giải vây, mà là cảm ơn y.
Dù sao thì, nếu không có Túc Tiển, Ninh Hoàn hắn đã sớm mất mạng.
Ninh Hoàn thở dài, nhấc chân đi về phía trước, xem ra vấn đề tại sao lại đốt bảo vật gia truyền hắn phải tự mình giải quyết.
Ninh Tứ, đại quản gia Ninh phủ vừa nghe tin thiếu gia vào thành, liền nhanh chóng dẫn tiểu tư tới rồi "Thiếu gia, ngươi đã trở lại, lão gia và phu nhân lo lắng muốn chết!"
Ninh Hoàn cũng rất cao hứng khi nhìn thấy đại quản gia "Ninh thúc!".
Ninh Tứ cầm đèn lồng đi về phía trước, thấy thiếu gia nhà mình sinh khí dồi dào, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Lão nhìn quanh quẩn, nghi hoặc hỏi "Thiếu gia, tại sao ngài lại trở về một mình? Gia nô và mã phu đi cùng ngài đâu?"
Ninh Hoàn phất tay áo "Đừng nói nữa, chuyện dài lắm".
Ninh Tứ sớm đã phái người quay về Ninh Phủ báo tin thiếu gia trở về.
Ninh phu nhân và Ninh lão gia đứng ở cửa nhìn thấy con trai họ từ xa lão lệ tung hoành.
Ninh Hoàn vừa xuống ngựa, Ninh phu nhân đã vội vã đi tới "Con a, mấy ngày nay con đi đâu, sao đột nhiên lại không có tin tức, còn lâu như vậy mới trở lại?"
Ninh Hoàn vội vàng đỡ mẫu thân "Hài nhi trên đường trở về gặp sơn phỉ, ngựa cùng tiền tài đều bị cướp mất, bọn gia đinh người chạy đã chạy, người chết đã chết.
Hài nhi lăn lộn trên đường mất một thời gian nên hôm nay mới về đến nhà".
Ninh phu nhân vừa nghe, sắc mặt trắng bệch "Sơn phỉ? Bọn chúng có làm con bị thương không?"
Ninh Hoàn vội vàng lắc đầu "Hài nhi vô sự, ngài yên tâm, bất quá trên đường lại đụng phải không ít quái sự, may mà có quý nhân tương trợ, một mực vẫn hữu kinh vô hiểm.
Nơi đây gió lớn, chúng ta vào nhà trước lại nói".
Ninh lão gia ở bên cạnh phụ họa "Đúng, đúng, đúng, nơi này gió lớn, Hoàn nhi bôn ba mệt mỏi, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện tiếp".
Vào nhà chính, Ninh lão gia phân phó trù phòng mang đồ ăn.
Một bàn đầy ắp toàn là món yêu thích của Ninh Hoàn, nào là "Vịt nấu chao", "Đỗ bao kê", "Phật nhảy tường".
Ninh Hoàn vồ vập, cả khuôn mặt như muốn vùi vào đĩa.
Ninh phu nhân ở một bên đau lòng lau nước mắt "Ăn từ từ, chớ mắc nghẹn".
Chờ Ninh Hoàn ăn được tương đối, Ninh lão gia lúc này mới hỏi những chuyện hắn gặp phải dọc đường.
Ninh Hoàn đặt đũa, xoa xoa bụng, ợ lên một cái thống khoái "Cha, nương, hai người không thể tưởng tượng được đâu".
Ninh Hoàn kể toàn bộ sự tình gặp phải dọc đường, từ chuyện nhỏ nhặt nhất đến cả việc hắn gặp phải Nhân diện thù.
Nhắc tới việc xảy ra trong Nghĩa trang, Nhân diện thù chui ra từ bụng thi thể, Ninh phu nhân bóp chặt chiếc khăn tay, thốt lên kinh hãi "Thật sự có loại quái vật như vậy tồn tại sao?!" Ninh lão gia cũng hít một hơi.
Sau lại nói đến việc dùng Hồng liên nghiệp hỏa thiêu đốt Thấp Thi, Ninh lão gia cũng không có ý tứ trách mắng hắn, dù sao thì bảo vật gia truyền cũng chỉ là vật chết, làm sao bằng con trai bảo bối được.
Ninh lão gia cảm thán một tiếng "Nam Sơn đạo sĩ tính ra ngươi