Phương Dung quyết đoán đá một cước vào ghế của Phương Hoa. Hắn lộ vẻ mặt mờ mịt, không hiểu vì sao, thậm chí còn ngây thơ mà hỏi ra tiếng, “Sao anh lại đá tôi?”
“…”
Phương Dung bị chỉ số thông minh của hắn làm cho cảm động luôn rồi, phải che dấu bằng cách gắp cho hắn một đũa thức ăn, “Tôi gắp cho cậu thêm chút đồ ăn, ăn nhiều cho có dinh dưỡng.”
Tổng cộng trên bàn ăn chỉ có vài miếng thịt, là để cho bữa cơm có thêm chút khẩu vị. Ông chủ bà chủ đều thích ăn chay, chuẩn xác mà nói thì là keo kiệt, tiếc tiền mua thịt. Thịt trên bàn cơm hết một nửa là do Phương Dung góp tiền vào mua, bởi vì sợ Phương Hoa ăn không quen, nhưng nếu gắp hết thì xấu hổ lắm.
Dù sao thì vẫn còn đứa nhỏ cần dinh dưỡng hơn Phương Hoa mà.
“A.”
Hắn chưa bao giờ phải suy xét đạo lý đối nhân xử thế, không thèm để ý người khác nói như thế nào, chỉ dựa theo tâm ý của bản thân, tự mình sống trong thế giới của mình, không chứa đựng bất luận kẻ nào, đương nhiên không bao gồm Phương Dung. Bất quá, thỉnh thoảng Phương Dung sống chung với hắn cũng sẽ bị 囧 đánh không kịp trở tay.
“Quả Quả còn nhỏ. Cậu nhường nó một chút.” Thực tế, nếu dựa theo tính toán tuổi tác của loài người mà nói, bản thân Phương Hoa cũng còn nhỏ, không sai biệt với Quả Quả lắm, cũng là bảo bối cần người che chở.
Đương nhiên, bây giờ hắn cũng là đại bảo bảo, Phương Dung lúc nào cũng phải chăm sóc cho hắn, từ chuyện kiên nhẫn tắm rửa đến chuyện chà lưng cho hắn.
“Ừ.” Phương Hoa không để ý lắm.
Miệng đáp ứng thế thôi, nhưng hắn lại không cho là đúng. Bất quá, lúc Quả Quả lại quấn lấy hắn, hắn không còn cự tuyệt nữa.
Quả Quả dường như rất thích hắn, chỉ cần không phải đi học, hoặc là có thời gian, nó sẽ cầm theo món đồ chơi mình thích nhất rồi tìm Phương Hoa chơi cùng.
Có đôi lúc là bút chì màu, có lúc lại là máy chơi game. Vô luận đã qua bao nhiêu năm, chỉ cần là đứa nhỏ, thì máy chơi game luôn luôn là món đồ chơi hot nhất. Dạo này có một game chiến phi cơ vừa được phát hành, điều khiển cứ y như thật, rất được hoan nghênh.
Quả Quả cầm máy chơi game tìm Phương Hoa chơi. Phương Hoa rốt cuộc vẫn chỉ là đứa nhỏ, không thoát khỏi tính tò mò, thường xuyên chơi cùng với Quả Quả. Đương nhiên là hắn chơi, Quả Quả thì cứ leo lên người hắn.
Phương Hoa cũng không để ý, thỉnh thoảng chừa một tay vói ra sau nửa ôm lấy Quả Quả, tránh nó ngã ngửa ra sau, động tác cực kỳ tự nhiên cứ như đã làm qua vô số lần.
Cảnh tượng ấm áp hiếm hoi này vô tình bị Phương Dung chụp được, cậu cũng thường hay lấy ra xem.
Có nhìn kiểu gì thì cũng thấy Phương Hoa là một người anh cực kỳ yêu thương đứa em, dù không phải là ruột thịt, nhưng tốt xấu cũng coi như biết kính già yêu trẻ, biết nhường nhịn bạn nhỏ.
Kỳ thật, có đôi khi ngẫm lại, Phương Hoa rất thành thục. Tỷ như việc tự Phương Dung bất cẩn làm sai chuyện gì đó, dù ngoài miệng không nói gì, nhưng lại tự mình sinh hờn dỗi, đôi lúc cáu kỉnh, vô duyên vô cớ tức giận, người bình thường đã cãi lộn rồi, ai mà chịu nổi chứ, ai cũng có cha sinh mẹ đẻ, mức độ được chiều chuộng có khác gì nhau, nhưng Phương Hoa thì không thế, hắn sẽ thành thật đứng đó mặc Phương Dung đánh mắng, chờ cậu hết giận lại dán dính vào Phương Dung.
Đương nhiên, hắn chỉ làm thế với mình Phương Dung mà thôi, người khác thì đừng có mơ. Có người còn gọi hắn là bông hoa cao lãnh, túm được hắn còn khó hơn lên trời.
Tuy là thế, nhưng người ta lại càng muốn có. Cậu càng cao lãnh, người ta càng thích, cảm thấy cậu băng thanh ngọc khiết. Hơn nữa, Phương Hoa lại là một mỹ nhân, có quyền tùy hứng, được hắn nhìn một cái là đã may mắn rồi, cho nên bọn họ cũng không chấp nhặt.
Phương Hoa cũng là đứa làm biếng, phần lớn thời gian ban ngày đều dùng cho việc ngủ, nhất là lúc ông bà chủ đi du lịch.
Đó cũng là nguyên nhân ông chủ kiên quyết muốn mướn người, bởi vì muốn cho bà chủ một bất ngờ, dẫn bà đi ra ngoài hít thở không khí một chút, cứ ở mãi một chỗ cũng không tốt.
Quả Quả cũng được bọn họ dẫn đi, nên trong tiệm chỉ còn mỗi Phương Dung và Phương Hoa.
Thực ra, bọn họ vừa đi, Phương Dung liền thở phào ra một hơi, có người nhìn chằm chằm vào mình cũng khó chịu lắm. Hơn nữa người kia là ông chủ, làm không tốt người ta nếm không được thì không nói, kỳ thật còn khiến cho độ hảo cảm trong lòng sẽ giảm xuống. Ông chủ đi rồi thì không còn ai nhìn nữa, chỉ cần việc buôn bán tốt là được.
Bởi vì bọn họ đều đi, không cần phải làm bữa sáng cho Quả Quả nữa, vì thế lui thời gian mở cửa bán hàng thành chín giờ rưỡi để cả hai có thể ngủ thêm một chút. Hơn nữa, buổi sáng quán vắng khách, Phương Dung rốt cục cũng có thời gian luyện tập dị năng. Nơi cậu định tập luyện chính là mạng lưới của quân khu tích hợp trong mũ giáp, chỉ có nơi này mới có thể phát huy dị năng một cách hoàn mỹ nhất.
Kỳ thật, cậu vẫn còn chút ngại ngùng. Người đã đi nhưng vẫn cố tình giữ lại đồ của người ta, bất quá đã bồi tiền nên cũng thoải mái đôi chút.
Cái vật này ở quân đội cơ hồ là mỗi người một cái, chắc cũng chẳng phải là thứ đáng giá đâu nhỉ.
Phương Dung nửa nằm trên cái ghế ở trong phòng bếp, đội mũ giáp vào. Cái ghế nằm này là của ông chủ mua để bản thân thoải mái. Ông khá béo, lại thích nằm, giờ ngược lại cho Phương Dung chiếm được chút tiện nghi.
Ban ngày Phương Hoa không dùng mũ giáp, vừa tiện cho cậu dùng. Phương Dung đăng nhập vào mạng, màn hình hiển thị trang chủ khoảng 3-5 giây liền tiến vào game.
Nhưng không khéo một cái chính là huấn luyện viên vẫn còn đang chờ trên đó, vừa thấy cậu đăng nhập liền truyền tống tới ngay tắp lự. Muốn truyền tống tới nơi nào đó đều phải dùng tiền, muốn nhanh thì phải xì tiền ra.
Huấn luyện viên vẫn chưa chết tâm, cố gắng tóm lấy “hắn” sợ “hắn” lại chạy một lần nữa, “Phương Hoa, cậu rốt cuộc có ý gì hả?”
Nói thực, Phương Dung có hơi khiếp đảm. Dù sao thì, ở trong lòng cậu, huấn luyện viên tựa như thầy giáo dạy cậu lúc bé, trên người luôn tỏa ra cảm giác cao cao tại thượng khiến từ sâu trong nội tâm người ta cảm thấy vừa kính nể vừa bội phục, “Tôi không biết.”
Cậu quả thật không biết huấn luyện viên đang muốn gì.
“Cậu thật sự không biết hay là giả đò không biết hả. Chỉ có quân khu là thích hợp với cậu.” Ông chỉ vào ngực Phương Hoa, thực tế thì đó là tim của Phương Dung, “Cậu bẩm sinh đã có dòng máu không an phận, vừa khát vọng vừa kích động. Nếu không gia nhập quân ngũ, sớm hay muộn cũng có ngày cậu sẽ đi chệch hướng. Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau một bước chân. Tôi không muốn nhìn người đang có tiền đồ vô hạn phải bước vào đường cùng. Phương Hoa, sao cậu không vì bản thân của mình mà suy nghĩ một chút?”
Phương Dung chợt nhớ tới tình cảnh trước kia, lúc Phương Hoa chưa gia nhập quân ngũ đã từng gϊếŧ người ăn thịt, trên người luôn có mùi máu tươi nồng nặc, muốn rửa cũng rửa không sạch.
“Đừng tưởng không cho tôi biết nơi ở hiện tại của cậu thì tôi không tìm được. Nói thật cho cậu biết, tôi đang ngồi trên xe. Cho dù có phải dùng sức mạnh cũng phải mang cậu quay về.”
Ông rất chấp nhất với Phương Hoa, giống như thầy giáo gặp được học sinh giỏi, nhưng lại là học sinh nghèo, vì thế thầy giáo tình nguyện tự móc hầu bao giúp học sinh một phen, không chỉ vì học sinh, mà còn vì bản thân mình, tương lai đợi cho học sinh công thành danh toại sẽ không bao giờ quên công ân giáo dục tựa như cha mẹ tái thế của mình.
Phương Dung lắp bắp kinh hãi, lập tức tháo mũ giáp ra.
Cậu vốn tưởng chỉ cần im lặng biến mất không người chú ý là được rồi. Ngay cả huấn luyện viên cũng hy vọng cậu tự giác rời đi, nhưng cố tình lại kéo Phương Hoa theo.
Phương Hoa có thiên phú vô hạn. Trên toàn thế giới không có mấy người được như hắn, cực kỳ trọng yếu đối với quân đội. Cho dù có phải trả giá lớn cỡ nào cũng phải đưa hắn trở về. Phải biết một điều, bản thân Phương Hoa là một thú nhân, cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải do tiềm lực của hắn quá lớn thì đã bị xử lý từ lâu rồi, quân đội đâu cần phải chiêu mộ tới mức này.
Một khi đã mời chào thành công, lý nào lại buông tha dễ dàng như thế?
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, huấn luyện viên mặc một thân quân trang bước xuống chiếc xe huyền phù của quân đội, theo sau là đội quân tiên phong số 1 vây quanh quán cơm nhỏ đuổi khách ra ngoài.
Rất nhiều khách hàng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đuổi, ngay cả người đang xem náo nhiệt ở