“Ông không sai. Không cần phải xin lỗi tôi.” Tuy trong lòng Phương Dung đang rất chán ghét, nhưng cậu vẫn phân biệt được lý lẽ.
“Cậu không oán hận tôi sao?”
“Không có gì để oán hận.”
“Vậy có muốn quay lại không?”
“Không.” Phương Dung hơi khựng lại “Quân đội không thích hợp với tôi. Có lẽ ông nói đúng. Quân đội thích hợp với Phương Hoa, nhưng tuyệt đối không thích hợp với tôi. Tôi sẽ không quay lại nữa.”
Cậu đóng hộp cơm lại, buộc thêm dây cho chắc rồi để qua một bên, chờ người máy bán hàng bên ngoài tới lấy.
“Không thử thì làm sao biết?” Huấn luyện viên nhìn thẳng vào mắt cậu, “Theo tôi biết, hiện cậu cũng đã có dị năng.”
Phương Dung cúi đầu, tận lực tránh đi tầm mắt của ông ta, “Chỉ là loại dị năng thấp kém không thể dùng, cũng không giúp được gì. Tôi có quay lại thì cũng chỉ là một cái đuôi.”
Huấn luyện viên có chút thất vọng, “Xem ra cậu rất quyết tâm.”
Ông đội mũ lên, trong giọng nói khó nén được vẻ mất mát, “Tôi biết cậu còn hận tôi. Tôi không ép cậu. Nhưng Phương Hoa là người có tài. Tôi không hi vọng cậu ta bỏ phí việc học như vậy. Không vào quân ngũ cũng được, nhưng phải vào học trường quân đội. Cậu cũng không muốn Phương Hoa thành kẻ thất học đúng không? Bình thường nếu Phương Hoa gặp phải khó khăn trong lúc huấn luyện thì có thể tới tìm tôi. Tôi ở lôi đài chờ cậu ta. Tuy không còn quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, nhưng cậu ta vẫn là đồ đệ của tôi.” Dừng một chút, ông lại nói tiếp, “Cậu cũng vậy, vừa mới tiếp xúc với dị năng nhất định có chút không quen. Cậu không ở trong quân ngũ, cũng không có ai chỉ dẫn cho cậu, nếu gặp vấn đề gì thì cũng có thể tới tìm tôi.”
Ông lắc đầu, khẽ thở dài, “Tôi đi trước. Cậu suy nghĩ kỹ lời tôi nói một chút.”
Phương Dung im lặng. Cậu biết huấn luyện viên nói đúng. Phương Hoa có thể không cần huấn luyện vì bản thân hắn đã cực kỳ mạnh, nhưng không thể thất học, sẽ làm chỉ số thông minh xuống thấp hơn heo mất.
Tuy hiện tại cũng đã gần như thế rồi, đôi lúc ngốc tới mức muốn đánh luôn.
Tiếng bước chân xa dần. Huấn luyện viên ra ngoài nói thêm chút chuyện với Phương Hoa. Bởi vì ông cố ý hạ thấp giọng nên Phương Dung không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy Phương Hoa đang ậm ờ gật đầu thông qua tấm rèm che.
Xem ra hai người đã đạt thành hiệp nghị. Huấn luyện viên vừa lòng đến cười thành tiếng, sau đó dẫn người đi.
Phương Dung rốt cuộc chịu không nổi sự tò mò, chạy tới hỏi Phương Hoa, “Huấn luyện viên nói gì với cậu?”
“Huấn luyện viên hỏi tôi có muốn tới quân khu không.” Phương Hoa thành thật khai báo.
“Cậu nói sao?” Cái này mới là trọng điểm.
“Tôi nói Phương Dung ở đâu tôi ở đó.”
“Ừ, tiếp tục đi.” Câu trả lời này Phương Dung rất vừa lòng.
“Sau đó huấn luyện viên bảo ngày mai tôi tới trường quân đội học.”
“Cậu đồng ý?” Phương Dung híp mắt lại.
“Ừ.”
“…”
Đã nói là tôi ở đâu cậu ở đó mà, sao người ta mới nói hai câu thì cậu liền bỏ luôn câu đầu vậy, trường quân đội với quân khu có khác cái gì đâu?
Cả hai đều ở cùng một chỗ, đi hai bước là tới rồi. 80% người trong trường quân đội đều ở quân khu, một số người đã tốt nghiệp rồi nhưng vẫn trở lại quân khu. Hơn nữa, cả hai nơi gần như vậy, sau này tỷ lệ đụng mặt sẽ rất cao, sắt thép còn có thể mài thành kim được thì làm sao có chuyện huấn luyện viên nói không thông?
Không có lập trường. Thay đổi thất thường.
Phương Dung giận run người, nhấc chân đá hắn một cước.
Không tiền đồ!
Lại đá một cước.
Phương Hoa bị đá, mặt mày lộ vẻ không hiểu ra sao.
Kỳ thật cũng không thể trách hắn, chỉ trách huấn luyện viên ăn nói quá giảo hoạt, ông nói Phương Dung kêu hắn đi học, nên hắn mới đồng ý đó chứ.
Hắn rất ngây thơ, giống như lúc Phương Dung lừa hắn tắm vậy, mười lần lừa mười lần trúng. Lừa hắn đến trường, hắn liền nhận luôn.
Cảm giác giống như bị người ta bắt lấy chỗ bảy tấc, cực kỳ khó chịu.
Cho tới tối Phương Dung vẫn còn giận lắm. Một cơ hội tốt để vênh váo trước loại người không ai bì nổi như thế, ấy vậy mà hắn lại buông tha nhanh như vậy.
Hơn nữa, phỏng chừng sau này huấn luyện viên cũng sẽ không tới đây nữa, người ta đã tự đưa lên cửa rồi, làm méo gì còn cơ hội.
Cậu vừa nghĩ tới là tâm phiền ý loạn. Bên kia, Phương Hoa đang yên lặng nằm úp sấp, dường như đang ngủ rất say. Phương Dung mới nhìn qua liền bật người phát hỏa tiếp.
Mẹ nó, không thể không có tiền đồ một lần sao?
Cậu dùng tay trần đánh cái chát vào mông Phương Hoa. Cái mông lập tức nảy lên núng nính, người cũng bừng tỉnh theo, mơ màng nghiêng đầu nhìn cậu.
“Anh lại làm sao đó?” Phương Dung thỉnh thoảng đột nhiên khó chịu, rất khó hầu hạ, Phương Hoa đã quen rồi.
“Lại?” Cái từ ‘lại’ này làm Phương Dung giận điên lên. Tên này làm sai chuyện còn không biết, lại khiến cậu giống như mới là kẻ gây sự vậy.
Cậu ngồi bật dậy, lật người Phương Hoa lên đối mặt với cậu, sau đó giang chân cưỡi lên người hắn, thuận tiện đè luôn cả hai tay để đảm bảo hắn không thể động đậy mới nhìn thẳng vào mắt hắn, “Phương Hoa, cậu có thích tôi hay không hả?”
“Thích.” Phương Hoa mặt đỏ tai hồng. Cái tư thế này nhìn giống như muốn cưỡng bức con nhà người ta vậy đó.
“Vậy cậu có ngoan không?”
“Ngoan mà.”
“Ngoan thì tốt rồi.” Phương Dung rốt cục cười lên, “Tôi nói cho cậu biết. Ở trong quân đội, tôi luôn bị người ta khi dễ. Cậu phải trả thù giúp tôi, biết chưa?”
“Hử?” Hắn lộ vẻ mặt nghi hoặc, “Làm sao để trả thù?”
“Đánh, đánh mạnh vào, đánh cho bọn họ muốn đỡ cũng đỡ không nổi.”
“Ừ.” Cái tư thế này quá mức ngượng ngùng khiến mặt Phương Hoa càng lúc càng đỏ.
“Quên đi. Tốt nhất đừng vào quân đội. Dù sao thì võ đài trên mạng cũng có thể thực hành, chỉ cần học trường quân đội là được rồi.” Cậu lại đặc biệt dặn dò, “Nhớ kỹ, không được quay lại quân đội, nếu có ai dám bảo cậu về thì tuyệt giao với hắn, nghe rõ chưa?”
“Ừ.” Mười ngón tay của hai người chặt chẽ giao nhau, Phương Dung còn đè hắn, gương mặt của cậu cách hắn rất gần.
“Còn một vấn đề cuối cùng.” Đó cũng là vấn đề quan trọng nhất. “Không được nói với ai là tôi bảo cậu làm vậy. Nếu nói ra, tôi tuyệt giao với cậu.”
“Ừ.” Cái này có hơi nghiêm túc, Phương Hoa âm thầm ghi tạc trong lòng.
“Được rồi. Ngủ đi.” Phương Dung vừa lòng nhéo nhéo gò má hắn. Da mặt bóng mịn như trứng gà mới bóc, cực kỳ sướng tay, vì thế cậu nhịn không được vừa nhéo vừa sờ, xoa xoa vuốt vuốt.
Phương Hoa cũng không từ chối, cứ mở to mắt chớp chớp nhìn cậu.
Phương Dung lúc này mới cảm thấy ngại ngùng, lập tức thu tay, xuống khỏi người hắn rồi nhắm mắt đi ngủ.
Nỗi băn khoăn Phương Dung đã được giải tỏa vì thế rất nhanh đã ngủ. Chỉ khó cho Phương Hoa. Chất lượng giấc ngủ của hắn luôn kém, nếu đã bị