Phương Dung vừa bịt mũi vừa rút mấy tờ khăn giấy ra chặn lại. Lần đổ máu này tương đối nghiêm trọng, có ngửa đầu ra cũng không hết chảy máu.
Cậu vo tròn khăn giấy thành một cục rồi nhét thẳng vào lỗ mũi, như vậy máu sẽ không chảy ra nữa. Bất quá, cứ một chốc cậu lại phải đổi một cục khăn giấy khác.
Đã đến giữa trưa. Đây là thời điểm bận rộn nhất trong ngày. Phương Dung vẫn dùng tinh thần lực làm ra không ít món ăn. Quen tay hay việc. Cậu dần dần nắm giữ được kỹ xảo, càng lúc càng quen tay, làm càng lúc càng nhanh.
Đến buổi chiều, cậu lại bớt ra chút thời gian vào đấu trường một lần nữa, bởi vì từng được hưởng thụ sức mạnh tại đấu trường rồi, vì thế bỏ không nổi nữa rồi.
Bất quá, lần này cậu không còn xúc động như lần đầu tiên nữa, nhận được tin khiêu chiến liền xem xét tình huống của đối phương trước, xem xem người ta thắng bại bao nhiêu cái đã, thua một cái là mất tiền đó.
Bởi vì lần trước thua khá thảm, lại còn chết quá nghẹn khuất, cho nên lần này cậu phải chỉnh đốn lại tinh thần, âm thầm tính toán lợi thế của cả hai bên, phải xác định bản thân mình nắm được lợi thế đã.
Chuyện cậu cần nắm chắn nhất chính là đối phương phải có cấp bậc thấp hơn cậu thiệt nhiều mới được. Ai bảo cấp bậc của Phương Hoa cao quá không vào được khu tân thủ làm chi. Cậu đành phải làm thế thôi.
Vì thế, tên tuổi cậu ỷ lớn hiếp nhỏ dần dần truyền lưu. Có rất nhiều người gửi thư khiêu chiến không phải chỉ vì mục đích là khiêu chiến, mà còn có thảo phạt nữa.
Nói mấy cái thứ đó với cậu làm gì, Phương Dung cứ hờ hững tiếp tục làm theo ý mình, vẫn cứ chọn đối thủ cấp bậc thấp để bản thân vẫn có thể đối phó được.
Cho dù vậy thì cậu vẫn cứ thua nhiều thắng ít, một ngày phải vung ra 230 đồng, đau lòng muốn chết.
Suy xét cho cái hầu bao vốn đã không được to của mình, Phương Dung ngừng cuộc đấu lại, bắt đầu quan sát trận đấu của người khác thu thập kinh nghiệm.
Có đôi khi cậu cũng có ý định đi tìm những người khác thảo luận kỹ xảo, bởi vì tài khoản cậu dùng là tài khoản của Phương Hoa.
Phương Hoa vừa là mỹ nhân vừa là cường giả*, quả thật là đại thần của đấu trường Vô Thượng. Tiểu trong suốt đột nhiên được đại thần hỏi chuyện, đương nhiên là kích động rồi.
*tiểu trong suốt: người không có tiếng nói lẫn không ai biết trong một cộng đồng.
*cường giả: người mạnh
“Bình thường dị năng hệ thuỷ khá yếu, phải dựa vào nước mới sử dụng được. Đương nhiên vẫn có ngoại lệ, tỷ như cái tên mập mạp kia vậy.” Cậu ta chỉ tay vào một tên mập mạp trong sàn đấu, “Người kia có thể ép nước từ trong cơ thể ra.”
Cậu ta vừa dứt lời, tên mập kia đột nhiên há miệng, phun ra một con rồng nước. Cùng lúc đó, thân thể của người kia càng lúc càng gầy xọp xuống. Cuối cùng, khi nước trong cơ thể đều đã bị tống hết ra ngoài, nguyên trạng của người kia mới lộ ra.
Hoá ra là một tên thiếu niên tuấn tú, bởi vì dị năng nên mới hi sinh vẻ đẹp như thế, nếu không thì tên này cũng bảnh lắm.
“A, hoá ra là thế.” Phương Dung bừng tỉnh đại ngộ, cùng tên đứng bên cạnh hàn huyên thêm một lúc nữa.
Phương Hoa trước giờ vẫn luôn là người lãnh đạm. Người khác trăm phương nghìn kế tìm cách để nói chuyện phiếm với hắn, ngay cả tặng cho hắn một cành hoa hồng giá 100 đồng mà hắn cũng không thèm hé miệng. Giờ đột nhiên lại nhiệt tình chủ động tìm người khác noi chuyện phiếm thế này, quả thực là khiến người khác sợ ngây người.
“Nói là thế, nhưng dị năng hệ hoả có ưu thế hơn.” Một người vẫn đứng kế bên họ nhịn không được phải chen vào, “Kim Vũ vừa chiếm được sân có ưu thế cho mình, lại có dị năng hệ hoả tinh thuần. Chỉ sợ Bích Hà không phải là đối thủ của hắn.”
Kim Vũ là đối thủ của tên mập kia. Còn Bích Hà là chính là tên của tên mập.
“Tôi thấy Bích Hà đấu tốt mà.”
“Tôi thấy Kim Vũ sẽ thắng trận này thôi.”
Phương Dung còn chưa kịp nói tiếng nào, hai người kia đã đứng lên cãi lộn rồi. Có lẽ là vì muốn tranh giành mỹ nhân đằng kia nhỉ?
Đàn ông mà cãi lộn thì cả ông trời cũng phải sợ.
Hai người càng cãi càng tức, cuối cùng còn lôi nhau lên cả sàn đấu. Nhưng Phương Dung không có tới xem. Cậu vẫn chưa ý thức được nguyên nhân hai người đó đánh nhau là vì mình.
Bởi vì trong cuộc đời hai mươi mấy năm của cậu chưa từng có loại đãi ngộ này xuất hiện.
Hai người kia vừa đi khỏi, lập tức đã tạo cơ hội cho những người khác sôi nổi chạy lại giúp vui. Đại thần có cấp bậc như thế này ít thấy lắm nha.
Cũng giống như cuộc sống trong quân đội, có lính thường, bộ đội đặc chủng, đội quân tiên phong cũng có đội quân tiên phong số một. Lính thường đặc biệt sùng bái bộ đội đặc chủng, bộ đội đặc chủng lại đặc biệt hâm mộ đội quân tiên phong, còn mục tiêu của đội quân tiên phong lại là đội quân tiên phong số một. Tất cả mọi người đều hướng về phía trước mà hâm mộ, tạo thành một vòng tròn không lối ra.
Suy xét đến việc dị năng của bản thân kém hơn Phương Hoa, tất cả trận đấu Phương Dung chọn xem đều có cấp bậc thấp hơn hắn, hòng học hỏi thêm kinh nghiệm.
Cậu đang trong đám người nghe ngóng mọi người nói chuyện thì đột nhiên có người lôi cậu ra ngoài.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Đó là một thanh niên tuấn tú mặc một thân trang phục quân đội, trên đầu có đội một cái ID tên Thu Nguyệt Hoa Tinh, “Hèn gì mọi người bảo cậu lấy lớn ăn hiệp nhỏ. Đây không phải là nơi cậu nên tới đâu.”
Đối với điểm này, Phương Dung rất muốn nói, cậu cũng muốn tới khu cao thủ xem lắm nha, nhưng mà nhìn người ta đấu tới đấu lui tới hoa mắt mà vẫn không nhìn ra cái gì cả.
Quả nhiên muốn xem trận đấu cũng phải nhìn phản ứng của người xem nữa.
“Tôi cũng không muốn thế, nhưng dạo này tôi phát hiện có rất nhiều tri thức cơ bản tôi không hiểu, cho nên tới đây xem.” Vì không muốn bản thân bị bại lộ, cậu đành phải nói như vậy.
Đấu trường Vô Thượng nghiêm cấm một ID có nhiều người sử dụng. Bởi vì cấp bậc khác nhau, trang bị cũng khác nhau, để một tên cao thủ đăng nhập vào ID tân thủ chém người, đương nhiên kiếm được nhiều tiền rồi.
Tài khoản của Phương Hoa lên được tới cấp bậc này rất không dễ, nên không thể huỷ hoại ID này được.
“Vậy cậu hỏi tôi cũng được mà. Ba tôi bảo tôi phải cố gắng chăm sóc cho cậu mà.”
Ba?
Chẳng là ông ba đó là huấn luyện viên?
Cũng có thể lắm. Dù sao thì bạn tốt trên mạng của Phương Hoa ít tới đáng thương, hơn nữa đều là do huấn luyện viên dẫn hắn đi làm quen.
Có rất nhiều người đều là bạn bè của huấn luyện viên, nếu không thì cũng là đồ đệ của ông. Xem ra huấn luyện viên quả thật đã nhìn trúng hắn rồi, ngay cả nhân mạch cũng giúp hắn kết nối luôn.
Đáng tiếc, Phương Hoa lại không biết dùng, thậm chí còn bỏ bê. Tội lỗi quá.
Trong xã hội hiện nay, quan hệ còn quan trọng hơn cả tiền tài. Có đôi khi, cậu có tiền cũng không đập đến mấu chốt được, thậm chí người ta còn không thèm nhìn mặt của cậu nữa kìa, có quan hệ thì mới tiếp chuyện, không thì thôi.
Xem ra sau này sẽ phải đối tốt với Thu Nguyệt Hoa Tinh một chút, cho dù Phương Hoa không hiểu, nhưng nếu cậu đã biết thì không thể lãng phí mối quan hệ này được.
Ôm thêm cái đùi thì tội lỗi cũng không tăng lên được bao nhiêu.
“Cứ làm phiền anh hoài thật ngại quá.” Phương Dung tỏ vẻ khách khí.
“Không phiền không phiền.” Thu Nguyệt Hoa Tinh có hơi sửng sốt. Hôm nay Phương Hoa bị quỷ nhập à? Sao lại nói chuyện khách khí như vậy?
Phương Hoa là loại người nếu người khác đối tốt với hắn, hắn sẽ cảm thấy điều đó là tất nhiên. Bạn tặng quà cho hắn, trăm phần trăm hắn sẽ nhận. Nhưng nếu bạn tặng hắn tình yêu thì, đó là thứ quỷ gì, cút đi đi!
Nói ngắn ngọn chính là hắn có thể nhận lấy hết thảy ý tốt của mọi người, nhưng cả đời chỉ nhận định mỗi Phương Dung mà thôi.
Xảy ra tình trạng thế này không phải là không có lý do. Người khác đối tốt với hắn thì cũng chỉ là loại chuyện dệt hoa trên gấm, nhưng Phương Dung thì lại là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Cho dù có dệt hoa trên gấm nhiều đến mấy, cũng không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Lúc hắn còn nhỏ, thiếu ăn, thiếu uống, không ai quan tâm, lại bị đồng bọn ức hiếp, chỉ có mỗi mình Phương Dung đứng ra tình nguyện chăm sóc hắn. Hắn bị ăn hiếp, cậu sẽ chạy qua đuổi đám kia đi, cho hắn