Thực ra, hắn không phải vừa sinh ra đã có thói quen tiểu ngồi, có một lần không cẩn thận, nhìn thấy Phương Dung đang ngồi xổm đi cầu, vô tình mở ra được thế giới mới, cho nên mới bắt chước mà ngồi xổm xuống tiểu thế thôi.
May mà chỉ ở đây có bệ xí ngồi xổm. Thử tưởng tượng đến cảnh Phương Hoa ngồi chồm hổm trên bồn cầu ở trường học, tay đỡ ‘chim’, phun ra dòng nước ấm nóng, xè xè rơi xuống bồn mà xem, vừa nghĩ liền đau đầu.
“Sau cậu lại lệch lạc tới vậy hả?” Phương Dung chợt nhớ tới lời Mạnh Tu Viễn nói: Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột chỉ biết đào hang. Vì thế, Phương Hoa theo bản năng sẽ học tập theo hành vi của cậu. Mới đầu, Phương Dung còn cho lời ấy thật vô căn cứ, không ngờ vậy mà lại thành sự thật.
Kỳ thật lời nói ấy có căn cứ ấy chứ. Giống như bản thân chúng ta bình thường vẫn không tự chủ được mà thích bắt chước, yêu thần tượng, sùng bái đối tượng, tin cậy người nhà đấy thôi. Chỉ xui một cái, Phương Dung lại nhận được ba loại hành động đó từ Phương Hoa.
Cả đời này của Phương Hoa chưa từng sùng bái ai, cũng không thần tượng ai, càng không có người nhà để tin cậy. Nếu muốn bảo có, vậy chỉ có mỗi mình Phương Dung mà thôi.
Vì thế hắn không tự chủ được mà bắt chước hành động của Phương Dung, bất chấp có phải là thói quen xấu hay không.
“Sau này không được học theo tôi nữa.” Phương Dung nghĩ một hồi mới quyết định ra được một đối tượng để cho hắn bắt chước theo, “Cậu học theo Mạnh Tu Viễn đi, còn trẻ đã lên chức Thượng tướng. Cậu phải cố gắng học tập theo người ta.”
Cái này tuyệt đối có vấn đề. Tuy Mạnh Tu Viễn thoạt nhìn khá trẻ tuổi, nhưng thực tế đã ba mươi mấy, so với Phương Hoa thì chênh nhau hẳn ba mươi mấy năm, đủ để làm cha Phương Hoa luôn rồi.
“À.” Hắn không bao giờ phản bác lại lời của Phương Dung. Phương Dung nói cái gì thì chính là cái đó.
Phương Dung vừa lòng gật đầu, “Lại đây. Tôi chà lưng cho cậu.”
Bởi vì tay không với ra sau lưng được, nên bọn họ thường chà lưng cho nhau. Bình thường đều là Phương Dung chà cho Phương Hoa, sau đó hắn mới chà lại cho cậu.
Không còn cách nào. Ai bảo Phương Hoa không có một chút tự giác chứ. Bình thường lúc nào cũng tích cực, nhưng vừa nghe tới chữ tắm thì liền quéo.
Bất quá, lần nào cũng thành thật đứng ở dưới vòi sen mặc cậu chà đạp, nước có lỡ bắn vô mắt thì lấy tay dụi. Hàng lông mi thật dài bị tích hơi nước, thoạt nhìn mông lung mờ mịt, vô tình có chút ngốc manh.
Phương Hoa cầm lấy khăn tắm, đứng ở sau lưng Phương Dung chà sát cho cậu. Không hổ đàn ông được sinh ra từ bùn, dù không làm gì thì cả người cũng toàn là mồ hôi và ghét bẩn.
“Mạnh chút nữa.”
“Ừm.” Hắn lại dùng lực mạnh hơn. Phương Dung đưa lưng về phía hắn, hai tay chống tường, lưng thẳng tắp, giọt nước chảy từ gáy thẳng xuống phía dưới.
Phương Hoa không tự chủ được vươn tay ra, sờ vào cái nơi mà giọt nước vừa biến mất. Nhưng tay vừa chạm thì đã bị đập cho một phát.
“Sờ chỗ nào đấy? Thành thật chút coi.”
“A.” Hắn thu hồi đường nhìn, tiếp tục chà lưng cho người ta.
Tiếng nước rào rào vang lên. Phương Dung ngửa cổ, vừa hưởng thụ được người ta chà lưng, vừa giục hắn chà nhanh lên, thấy đã sạch rồi thì mới bảo hắn dừng lại.
“Được rồi. Cậu tự giặt qυầи ɭóŧ của mình đi.”
Phương Hoa gật đầu. Bởi vì bị bắt đi tắm mỗi ngày, cho nên qυầи ɭóŧ từ hai ngày đổi một lần đã biến thành một ngày đổi một lần.
Nói thực, Phương Dung cũng là tên đàn ông kỳ quái. Ngày nào cũng phải tắm, mỗi lần tắm lại đổi một cái qυầи ɭóŧ, lại còn không chịu được cái cảnh phải để quần áo qua đêm.
Đàn ông bình thường đều lười đến mức hận không thể mười ngày nửa tháng mới tắm một lần, một năm rưỡi mới giặt đồ một lần kia kìa.
Có lẽ do lần trước đã giặt giúp qυầи ɭóŧ cho Phương Dung, vì thế lần này Phương Hoa rất tự giác giặt luôn qυầи ɭóŧ của Phương Dung.
Qυầи ɭóŧ của hai người đều có điểm khác nhau. Quần của Phương Hoa thường có lỗ cắt ở sau mông, có như vậy thì đuôi mới thò ra thoải mái được. Thực tế, Phương Hoa rất ghét mặc qυầи ɭóŧ. Hắn chỉ thích mặc váy, bởi vì chỉ cần vén váy lên là có thể làm gì thì làm.
Nhưng hắn lại là đàn ông. Nếu có ai bắt gặp hắn mặc váy thì trước hết sẽ chạy tới mà mắng một tràng. Huấn luyện viên mắng, ngay cả giáo viên cũng mắng. Dù sao thì thân phận trên quang não của Phương Hoa đang để rành rành là dị năng giả, nếu để người khác thấy hắn ăn mặt kiểu đó thì đám giống đực phải sống làm sao đây.
Bởi vì hắn rất ít khi biến hình, ngoại trừ lúc đầu do bị ép bức, thì sau này hắn không hề biến hình một lần nào nữa. Nguyên nhân chính là do không gặp được đối thủ, cho nên mọi người đa phần chỉ biết hắn có thân phận là dị năng giả, rất ít người biết hắn còn là người biết dị.
Bản thân hắn cũng là một tên muộn tao. Cậu không hỏi, tôi sẽ không nói. Cậu hỏi, tôi sẽ suy nghĩ xem có nói cho cậu biết hay không.
Đương nhiên, chuyện này cũng phải nhìn người kia là ai nữa. Nếu người hỏi là Phương Dung, vậy thì dù kích cỡ của ‘chim’ có dài ngắn bao nhiêu cũng phải khai ra tất.
Đột nhiên có một câu nói nhảy bật ra khỏi đầu: Đồ của tôi chính là đồ của anh, đồ của anh vẫn là đồ của anh.
Kỳ thật hắn rất thích Phương Dung quan tâm tới hắn, dùng đồ dùng tiền của hắn. Mỗi lần như thế, hắn có cảm giác giống như hắn đang nuôi Phương Dung vậy. Rất rất thoả mãn.
Giặt xong qυầи ɭóŧ, Phương Hoa tiện tay giặt luôn cả đống đồ vừa mới thay ra, đương nhiên trong đống ấy bao gồm cả đồ của Phương Dung nữa. Phương Dung vẫn còn đang gội đầu. Cậu rất thích cảm giác mát mẻ sau khi gội đầu xong, nhưng cũng không thể gội thường xuyên được, rất dễ bị bệnh ngoài da.
Cho nên, cơ bản cậu đều để Phương Hoa cách hai ngày thì gội một lần, còn mình thì cách một ngày gội một lần. Mỗi lần cậu gội đầu, Phương Hoa đều tìm vài chuyện khác để làm, ví dụ như giặt quần áo, phơi qυầи ɭóŧ chẳng hạn.
Hôm nay không có ai giục bọn họ phải tắm nhanh, cho nên cứ từ tốn mà tắm rửa.
Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, hai người mới đi ra ngoài, nhưng tới cửa phòng thì phát hiện quên mang theo chìa khoá mất rồi.
o(゜ロ゜)o
“Không phải đã bảo cậu đem theo chìa khoá rồi sao? Để ở đâu rồi.” Hai đứa mịt mờ nhìn nhau.
Đã vậy cả hai chỉ mặc có mỗi cái qυầи ɭóŧ, thật ngượng ngùng mà.
“o(⊙﹏⊙)o” tiếp tục mờ mịt.
“Quên đi. Cậu giúp tôi canh chừng. Nếu có người tới đây thì dùng khăn mặt che lại. Tôi dùng dị năng xem có thể mở được cửa hay không.” Dị năng của cậu có thể khống chế đồ vật, nên nhất định có thể mở cửa được, nhưng với điều kiện là phải quen thuộc với loại hành động này.
Nhìn thì cứ tưởng việc khoá cửa rất là đơn giản, nhưng thực tế lại rất phức tạp. Cậu đã tốn mấy phút đồng hồ rồi nhưng vẫn không mở được cửa, gấp đến độ mồ hôi tuôi ra đầy ót.
Điểm chết người chính là cửa phòng sát vách đột nhiên bật mở, lại là cô gái lần trước đi ra.
Thấy hai người lén lút, lại còn không mặc quần áo, vì thế cô nàng nhịn không được phải nhìn qua vài lần.
“Mau dùng khăn che lại ngay.” May mà lần nào đi tắm cũng mang theo khăn, giúp hai người che được vị trí trọng yếu,