Tiểu Giai về rồi à? Đến đây!
Người thanh niên bước vào nhà, ngồi cạnh bà Thi An, nhìn thấy chén trà trên bàn thì rất ngạc nhiên :
- Bà ngoại có khách đến thăm ư?
- Một cô gái, có duyên gặp mấy lần.
Hôm nay cô ấy có chút không ổn nên bà mời về nhà, dù sao ở đây quá cô quạnh.
Thanh niên cười ôm lấy vai bà.
- Bà đây là ẩn ý trách móc cháu bỏ bê bà đây sao? Cháu đã bao lần nài nỉ bà dọn vào thành phố sống cùng cháu...
- Bà biết cháu hiếu thảo, nhưng bà đã quen cuộc sống ở đây rồi, nơi đây gần chỗ mẹ cháu nằm, bà sợ Tinh My cảm thấy cô đơn.
Cháu nhớ bà thì có thể thường xuyên về đây thăm bà.
Nhắc đến mẹ, người thanh niên trầm ngâm một lát rồi nhẹ giọng bảo:
- Mấy hôm trước chủ tịch Trần có hỏi về bà...
- Đừng bao giờ nhắc về ông ta trước mặt bà!
Giọng bà Thi An bất ngờ trở nên lạnh lùng, người vừa được nhắc đến hẳn đã làm gì đó khiến bà khó thể tha thứ.
Có lẽ đã quá quen với thái độ này nên người kia không nhắc lại nữa.
- Cháu vốn dĩ muốn ở cùng bà một đêm, ai ngờ bà có khách, lại là khách nữ nên cháu không tiện ở lại.
Hôm khác cháu đến thăm bà sau nhé.
Anh ta đứng dậy bước ra cửa, chú mèo hoa lũn tũn chạy theo, người đó dừng lại xoa đầu nó rất dịu dàng:
- Vào trong đi, Bóng Bay.
Chú mèo quyến luyến kêu vài tiếng meo meo rồi ngoan ngoãn vào trong.
Bóng người thanh niên hòa vào bóng tối, lặng lẽ khuất dần sau cánh cổng.
Hôm nay là một ngày mệt mỏi với anh ta.
Hai tháng sau.
Hàn Lâm xoa bả vai mỏi mệt bước vào nhà, quẳng chiếc túi xách lên sô pha, cô mệt mỏi ngồi thừ xuống.
Rốt cuộc những ngày tháng cật lực của cả công ty cũng đến hồi kết thúc, sản phẩm điện thoại thông minh tích hợp máy điều hòa nhịp tim cũng đúng hạn được đưa ra thị trường.
Những buổi tối tăng ca đến 11, 12 giờ đêm cũng không còn nữa, bây giờ cô biết tìm cái gì để cho qua thời gian đây?
Từ cái đêm mưa ấy chồng cô đã tránh mặt cô, viện lý do đi công tác dài hạn ở Los Angeles, chỉ gọi cho cô một cuộc điện thoại ngắn ngủi rằng trợ lý của anh sẽ đến nhà thu dọn hành lý giúp anh.
Rõ ràng công việc chỉ là một cái cớ, nhưng Hàn Lâm rất vui lòng xem đó là sự thật, một thỏa thuận ngầm, bởi vì cô cũng không muốn đối mặt với anh lúc này, cứ coi như chính mình là một con đà điểu rúc đầu xuống cát được lúc nào hay lúc đó.
Còn vì sao cô chắc chắn rằng anh đã lấy cớ chỉ để tránh mặt cô? Rất rõ ràng.
Bởi vì hai tháng nay có không dưới năm lần cô nhìn thấy anh trong công ty.
Thời gian ăn trưa đông đúc, anh xuyên qua đám người vào phòng ăn riêng, buổi sáng trên hành lang anh vội vã bước bước về phía thang máy chuyên dùng cho bộ phận cấp cao của Trung Thiên,...
Dĩ nhiên những lần lướt qua ấy không thể thiếu bóng hồng trong tin đồn kia.
Bội Châu luôn theo sát phía sau anh, hình ảnh những năm đại học như tái hiện trước mắt Hàn Lâm.
Anh cúi đầu bước vội vã không quan tâm đến ai, cô gái tự tin ngời ngời như con chim công xinh đẹp đi bên cạnh, miệng nói không ngừng, anh không phản ứng nhưng không từ chối.
Những bài báo hôm ấy đã bị gỡ xuống luôn trong ngày, bộ phận đối ngoại của Trung Thiên ra thông cáo báo chí nói rõ:
"Không hề có việc yêu đương nam nữ gì hết, giữa hai người chỉ là buổi tụ họp của bạn bè thời đại học.
Bức ảnh về nụ hôn trong hầm xe cũng được làm rõ, chỉ là góc chụp ảnh gây hiểu lầm.
Kèm theo đó là video theo dõi trong hầm xe từ một góc khác, cô gái xinh đẹp chỉ là dùng khăn tay lau chút nước bắn lên mặt Cố tổng mà thôi".
Dân tình kẻ tin người ngờ, những cô gái trong công ty như sống lại một lần nữa, sống chết đại diện cho phe tin tưởng thông cáo.
Dù sao ngày nào chàng rể vàng còn tuyên bố độc thân thì bọn họ còn có cơ hội, không phải sao?
Những người đàn ông trong tòa nhà này lại đứng về phe còn lại.
Dưới con mắt bọn họ, với sắc đẹp của phó phòng Bội Châu thì ít có người đàn ông nào nỡ lòng từ chối, huống chi lại là tình cũ?
Anh chàng thần thần bí bí trong tiệc rượu hôm trước được dịp buôn nước bọt cả buổi về mối tình trai tài gái sắc cả chục năm trước, sợ mọi người không tin mình nên kéo Hàn Lâm vào chứng thực.
Hàn Lâm chỉ cười gượng bảo rằng mình không cùng khóa nên không biết.
Cả công ty giờ mới ồ lên bất ngờ, ngay cả trợ lý nhỏ của giám đốc Trình cũng tốt nghiệp đại học A, duyên phận thật sự ly kỳ ha.
Hàn Lâm không cho đó là duyên phận, vì suốt quãng thời gian ấy, mình chỉ là một người xa lạ bên lề cuộc sống của bọn họ mà thôi.
Mệt mỏi lê đôi chân vào phòng tắm, vốn muốn tắm nước lạnh để người tỉnh táo đôi chút, nhưng giờ trời đã bắt đầu lập đông lại chỉ ở có một mình, nếu bị cảm thì coi như tự tìm đường chết, cô xoay nút điều chỉnh tắm nước nóng.
Tắm xong khoan khoái lên giường ngủ mà không cần ăn uống.
Dạo này lượng công việc căng thẳng, cô thấy mình mệt mỏi vô cùng, vừa đặt lưng xuống giường đã có thể ngủ ngay được, lúc nào cũng thèm ngủ.
Đêm dần trôi, trong phòng nghỉ tại tầng 27 tòa nhà Trung Thiên, Cố Đình Lập ngồi bên kia sổ nhìn dòng xe cộ như dải lụa màu uốn lượn dưới kia, trong lòng có một thôi thúc muốn hòa vào đó để trở về ngôi nhà yêu dấu của anh, ôm người con gái ấy vào lòng cho thỏa nhớ nhung.
Cô không gọi cho anh một cuộc điện thoại nào kể từ ngày đó, một dòng tin nhắn cũng không, cứ như thể bảy năm vợ chồng không để lại cho cô một chút gì quan tâm.
Anh là thứ mà có cũng được mà mất đi cũng không sao, phải không?
Ngày tin tức kia bay