Sáng hôm sau, khi Hàn Lâm tỉnh dậy phát hiện Cố Đình Lập đã đi từ sớm.
Cú sốc tối hôm qua để lại dư vị không hề tốt đẹp một chút nào đối với cô, cảm giác chua chát vẫn như cũ.
Bữa sáng vẫn còn ấm nóng trên bàn kéo cô về với thực tại.
Không bàn đến thỏa thuận giữa trước khi kết hôn của họ, chỉ xét về tổng thể thì Cố Đình Lập tuyệt đối là một người chồng lý tưởng trong mơ của mọi cô gái: điển trai, tài hoa và đối với vợ rất chăm sóc.
Anh có thể dậy sớm làm bữa sáng cho vợ cho dù hôm trước bận rộn tới khuya mới về đến nhà.
Lại có thể quan sát đến từng biểu hiện dù nhỏ nhất của cô, chiều theo đa số yêu cầu của cô, nếu có từ chối thì anh cũng có cách thuyết phục khéo léo khiến cô không thể phật lòng.
Từ sau ngày cưới, Hàn Lâm muốn ở nhà toàn tâm toàn ý làm bà nội trợ.
Cô muốn chính tay chăm sóc anh, hơn nữa, sự cố thời niên thiếu khiến cô có phần khép kín, e ngại phải tiếp xúc với nhiều người.
Cố Đình Lập ủng hộ cô, bảo với Hàn Lâm rằng khi nào cô muốn bắt đầu công việc, anh cũng sẽ ủng hộ cô hết mình.
Hàn Lâm khi ấy vẫn là một cô gái trẻ 22 tuổi, cô muốn dùng khoảng thời gian bên anh để biến cuộc hôn nhân của họ trở thành lâu dài, còn nghĩ sẽ mưa dầm thấm đất sẽ khiến anh dần yêu cô.
Bây giờ nghĩ lại, Hàn Lâm mới thấy lúc đó mình suy nghĩ có hơi ấu trĩ.
Cô lùi lại phía sau, toàn tâm toàn ý muốn vun vén gia đình mà quên mất rằng nền tảng cuộc hôn nhân cũng cần sự đồng điệu và tương xứng ở mức độ nhất định.
Nếu không, một khi cuộc hôn nhân rạn nứt, người mất đi tất cả chính là phụ nữ.
Mình thật sự đã tụt lùi quá lâu sao?
Quyết định tìm người có thể nghe cô giãy bày, Hàn Lâm gọi lại cho Sở Nhiên.
Không đợi chuông điện thoại vang quá lâu, đầu dây kia nhanh chóng truyền tới giọng nói sang sảng của cô ấy :
- Hi, mới chia tay hôm qua đã thấy nhớ mình rồi à, Hàn mỹ nữ?
- Ừm, định mời lại cậu bữa cơm đây, phóng viên Sở.
- Vậy chỗ cũ nhé, nhanh chóng lên đấy, từ sáng đến giờ mình vẫn chưa ăn gì.
- Okie.
Thu dọn bàn ăn và thay đồ, sau mười lăm phút, Hàn Lâm bắt đầu rời khỏi nhà đến chỗ hẹn trước.
Ngồi trong phòng riêng, lại không nhịn được suy nghĩ vẩn vơ.
Tâm trạng rối như tơ vò này thật sự đã rất lâu cô không gặp phải.
Lần gần nhất phải là 7 năm trước, ,khi ông Hàn tìm cô đến, nói gần nói xa về một cuộc hôn nhân để đảm bảo sự hợp tác kinh doanh của Hằng Lập với một tập đoàn khác.
Hàn Lâm rõ ràng, nhà họ Hàn cho cô cuộc sống vật chất đầy đủ năm 16 tuổi, dù chỉ ít ỏi một năm, đến bây giờ họ muốn chút báo đáp cũng là nhân chi thường tình mà thôi.
Chỉ là lúc ấy, trong tim Hàn Lâm vẫn còn bóng dáng một người thiếu niên, giấc mơ thời thiếu nữ của cô.
Nhưng mà " ân tình nuôi dạy cô nhất thiết phải đền đáp, Hàn gia không nuôi không người ngoài! ".
Đây là nguyên văn bà nội kế Chu Xuân Mai đã nói, khi thấy cô lưỡng lự muốn từ chối.
Cuối cùng, Hàn Lâm vẫn là chấp nhận thỏa hiệp, đến tận sát ngày cưới, dưới sự thúc giục năm lần bảy lượt của ông Hàn, đi gặp chồng sắp cưới một lần.
Mang tâm trạng chán chường, cô chẳng màng ăn diện, mặc một chiếc váy dài đơn giản, tóc buộc đơn sơ đi đến chỗ hẹn.
Người đàn ông đó quay lưng về phía cửa, có lẽ đã đến được một lúc.
Từ những lời âm dương quái khí của bà nội kế, Hàn Lâm biết anh ta cũng mới đi du