Sổ Tay Phá Huỷ Cốt Truyện "Mary Sue"

Chương 116


trước sau


 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 67.3: Giới thương nghiệp não tàn này (7) 
Tề Lỗi sớm đã chuẩn bị tốt, lập tức đưa Diêu Thiên Thiên vào ngồi trong một căn phòng thoải mái yên tĩnh, chọn vài món thường ngày cô thích ăn.
“Mấy năm nay em vẫn luôn ở nước ngoài, không có nhiều thời gian ở bên cạnh anh. Em muốn biết mấy năm nay anh đã sống như thế nào?” Diêu Thiên Thiên rất muốn biết mỗi một ngày của Tề Lỗi đã trôi qua như thế nào.

Tề Lỗi không giống với những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng: “Cô chỉ cần ngoan ngoãn được tôi yêu thương là được rồi.” linh tinh gì đó, mà giảng giải rành mạch đâu ra đấy mấy năm nay anh gây dựng sự nghiệp như thế nào, mở rộng quy mô ra, gặp phải khó khăn gì, lấy được thành tựu nào. Từng chút từng chút một, kể tỉ mỉ kỹ càng cuộc sống mấy năm nay của anh, không khuếch đại cũng không ăn bớt, bằng ngôn từ giản dị, giọng điệu trầm ấm cho cô nghe.

“Trước kia em từng nói anh rất tự tin, coi trọng nghĩa khí giang hồ mà không biết phòng bị người khác, quản lý không có quy hoạch. Vào lúc đó anh còn cho rằng em đang lo lắng thừa thãi, nhưng những khuyết điểm này trong mấy năm nay đã lộ ra từng chút một, mỗi một lần đều khiến anh phải đi vô số đường vòng.” Tề Lỗi nắm lấy tay Diêu Thiên Thiên mà chân thành nói: “Anh cần một tấm gương để cho anh nhìn thấy rõ bản thân mình, em có đồng ý làm tấm gương của anh không?”
Diêu Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Tề Lỗi, rất lâu, rất lâu sau đó cô mới dịu dàng gật đầu.
Tề Lỗi ngồi xuống bên cạnh Diêu Thiên Thiên, nhẹ nhàng ôm cô rồi hôn lên môi cô. Đến giờ phút này, Diêu Thiên Thiên rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, không lo lắng về cái gọi là bạn gái trong nguyên tác nữa. Tề Lỗi cuối cùng cũng có được người con gái này một cách hoàn toàn. Mấy năm nay, anh đã từng thành công cũng đã từng thất bại. Khi thành công anh sẽ nhân cơ hội đó đến thăm Diêu Thiên Thiên, yên lặng mà cùng cô chia sẻ sự vui sướng. Lúc gặp khó khăn anh sẽ lật lại những bức ảnh của cô bé đầu trọc mũm mĩm mà anh đã len lén lấy ra từ trong tập ảnh của Diêu Thiên Thiên, nhìn đứa trẻ xấu xí lại ngốc nghếch trong bức ảnh, nhớ tới những năm tháng niên thiếu trong quá khứ - dù bọn họ không hề giàu có nhưng lại luôn bao bọc giúp đỡ lẫn nhau. Trong nháy mắt anh đã quên được những thất bại đang cản bước chân mình. 
Còn ở trong mắt Diêu Thiên Thiên, hai kiếp sống lại, trong những ngày tháng béo mập xấu xí đó, chỉ có Tề Lỗi là vẫn đối xử với cô trước sau như một. Mỗi một cô gái đều hy vọng bản thân trở nên xinh đẹp, nhưng đồng thời cũng hy vọng người khác thích mình không chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình. Bất kể xấu hay đẹp, có thể đối xử với cô trước sau như một, cũng chỉ có một mình Tề Lỗi.
Vào giờ phút ấy, hai trái tim họ hòa vào nhau, băng qua thế giới tìm thấy một nửa kia của chính mình, tạo thành một vòng tròn hoàn mỹ. Không cần ai chủ động, là bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, kề sát vào nhau, ôm lấy nhau, hôn môi, trao cho nhau hơi thở, nhịp tim, cảm nhận thứ tình cảm đẹp đẽ nhất thế gian.
Bọn họ dường như quên hết tất cả, tựa như trên thế gian này không còn một ai nữa, chỉ có hai người bọn họ đang ở cạnh nhau.
“Cá chua Tây Hồ.” Người phục vụ bưng đồ ăn đẩy cửa bước vào.
Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi:…
“Cửa là dùng để gõ.” Tề Lỗi cắn răng nói.
“Phòng là dùng để ăn cơm.” Người phục vụ đặt đĩa xuống, bình tĩnh trả lời.
Diêu Thiên Thiên: (⊙_⊙)? Giọng nói này sao lại quen tai thế nhở!
“Trông cậu rất quen.” Tề Lỗi cũng phát hiện ra.
Người phục vụ nói: “Cảnh tượng này tôi cũng cảm thấy rất quen mắt, mấy năm

rồi cũng chưa quên, ngài nhìn cũng rất quen.”
Tề Lỗi, Diêu Thiên Thiên:…


Cô băng qua thế giới để đuổi theo Tề Lỗi, còn người phục vụ thì băng qua tiệm cơm đến quấy rầy bọn họ bày tỏ nỗi lòng sao?
“Còn nữa, tôi vừa gõ cửa rồi. Có thể là do hai người quá “kịch liệt” nên không nghe thấy.” Người phục vụ tiếp tục bình tĩnh nói.
Tề Lỗi: “Còn có mấy món khác, cậu có thể đi làm việc tiếp được rồi.”
Diêu Thiên Thiên thật sự không dám nhìn vẻ mặt hiện giờ của Tề Lỗi(⊙_⊙)…
Người phục vụ gật đầu, yên lặng xoay người, yên lặng mở cửa, yên lặng đóng cửa, yên lặng giống như lần đầu tiên cậu ta bước vào.
“Em cảm thấy cho dù chúng ta không làm gì, cậu ta có gõ cửa thì chúng ta cũng sẽ không nghe thấy.” Diêu Thiên Thiên an ủi Tề Lỗi, cũng thuận tiện an ủi bản thân.
Tề Lỗi ôm Diêu Thiên Thiên vào trong lòng, vuốt ve mái tóc dài của cô, yên lặng gật đầu. Diêu Thiên Thiên ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau, cười hiểu ý. Nhiệt độ không khí trong phòng tăng trở lại, cảm xúc nóng giận vì bị quấy rầy vừa rồi lập tức tiêu tan.
Cửa “cạch” một cái lại mở ra, người phục vụ yên lặng bước vào, đặt một tấm danh thiếp lên bàn - khách sạn XX, cảm giác giống như ở nhà.
Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi: “Cút!!!”
Người phục vụ lén lút rời đi, giống như lúc cậu ta lén lút tới. Cậu ta vẫy tay, để lại một tấm danh thiếp của khách sạn và mấy đĩa thức ăn.
Diêu Thiên Thiên: “Đúng là một nhân tài!”
Trời má, nhân tài ở thế giới này đúng là rất “phong phú”, thế nhưng loại người nào cũng có!

Tề Lỗi yên lặng gật đầu: “Anh cảm thấy anh nên mời vị nhân tài này về làm việc, đây là thời đại tranh giành nhân tài mà.”
“Sau đó anh định sắp xếp cậu ta làm việc tại nhà ăn công ty sao?”
Tề Lỗi lẳng lặng lắc đầu: “Không. Anh sẽ phái cậu ta đi Khả Khả Tây Lý* khảo sát hoàn cảnh sinh thái bên Mall, cùng với tính khả thi trong việc thành lập công ty mới.”
*Hy Nhĩ hay Khả Khả Tây Lý (tiếng Mông Cổ: Aqênganggyai có nghĩa là Chúa tể của Mười nghìn núi) là một khu vực bị cô lập ở phía Tây bắc Thanh Hải - Thanh Tạng, Trung Quốc. Đây là khu vực có dân số ít nhất Trung Quốc và ít thứ ba trên thế giới.
Ừm, cô hiểu rồi, cút càng xa càng tốt.
Tác giả có lời muốn nói: Phát hiện ra một chuyện, thanh niên lười đang trong giai đoạn mệt mỏi không muốn gõ chữ nữa thì phải làm sao bây giờ (⊙_⊙)! Lúc trước điên cuồng cập nhật, đến cả hố mới cũng nghĩ ra rồi, công chúa có sức mạnh kỳ lạ cứu hoàng tử gì đó, bây giờ tự nhiên lại không muốn gõ chữ, haizzz… Thanh niên lười không phải là một người có thể kiên trì, nói không chừng là quay tay nhiều quá quay hỏng luôn rồi o(╯□╰)o
P/s: Đây là chương đầu tiên tôi không tìm thấy lỗi, lần đầu tiên đó! Được rồi, nói không chừng là do tôi tai mắt vụng về bỏ qua mất tiêu, ai tìm thấy thì bảo giúp tôi nhé╭(╯3╰)╮! 
Kiểu Kiểu lại ném một quả lựu đạn bị ẩn đi rồi, tôi chỉ muốn nói, ** cậu làm sao vậy, tương ái tương sát với Kiểu Kiểu hả? Vẫn hung hăng hôn một cái như cũ ╭(╯3╰)╮!


 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện