Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 67.3: Giới thương nghiệp não tàn này (7)
Tề Lỗi sớm đã chuẩn bị tốt, lập tức đưa Diêu Thiên Thiên vào ngồi trong một căn phòng thoải mái yên tĩnh, chọn vài món thường ngày cô thích ăn.
“Mấy năm nay em vẫn luôn ở nước ngoài, không có nhiều thời gian ở bên cạnh anh. Em muốn biết mấy năm nay anh đã sống như thế nào?” Diêu Thiên Thiên rất muốn biết mỗi một ngày của Tề Lỗi đã trôi qua như thế nào.
Tề Lỗi không giống với những người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng: “Cô chỉ cần ngoan ngoãn được tôi yêu thương là được rồi.” linh tinh gì đó, mà giảng giải rành mạch đâu ra đấy mấy năm nay anh gây dựng sự nghiệp như thế nào, mở rộng quy mô ra, gặp phải khó khăn gì, lấy được thành tựu nào. Từng chút từng chút một, kể tỉ mỉ kỹ càng cuộc sống mấy năm nay của anh, không khuếch đại cũng không ăn bớt, bằng ngôn từ giản dị, giọng điệu trầm ấm cho cô nghe.
“Trước kia em từng nói anh rất tự tin, coi trọng nghĩa khí giang hồ mà không biết phòng bị người khác, quản lý không có quy hoạch. Vào lúc đó anh còn cho rằng em đang lo lắng thừa thãi, nhưng những khuyết điểm này trong mấy năm nay đã lộ ra từng chút một, mỗi một lần đều khiến anh phải đi vô số đường vòng.” Tề Lỗi nắm lấy tay Diêu Thiên Thiên mà chân thành nói: “Anh cần một tấm gương để cho anh nhìn thấy rõ bản thân mình, em có đồng ý làm tấm gương của anh không?”
Diêu Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh tuấn của Tề Lỗi, rất lâu, rất lâu sau đó cô mới dịu dàng gật đầu.
Tề Lỗi ngồi xuống bên cạnh Diêu Thiên Thiên, nhẹ nhàng ôm cô rồi hôn lên môi cô. Đến giờ phút này, Diêu Thiên Thiên rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, không lo lắng về cái gọi là bạn gái trong nguyên tác nữa. Tề Lỗi cuối cùng cũng có được người con gái này một cách hoàn toàn. Mấy năm nay, anh đã từng thành công cũng đã từng thất bại. Khi thành công anh sẽ nhân cơ hội đó đến thăm Diêu Thiên Thiên, yên lặng mà cùng cô chia sẻ sự vui sướng. Lúc gặp khó khăn anh sẽ lật lại những bức ảnh của cô bé đầu trọc mũm mĩm mà anh đã len lén lấy ra từ trong tập ảnh của Diêu Thiên Thiên, nhìn đứa trẻ xấu xí lại ngốc nghếch trong bức ảnh, nhớ tới những năm tháng niên thiếu trong quá khứ - dù bọn họ không hề giàu có nhưng lại luôn bao bọc giúp đỡ lẫn nhau. Trong nháy mắt anh đã quên được những thất bại đang cản bước chân mình.
Còn ở trong mắt Diêu Thiên Thiên, hai kiếp sống lại, trong những ngày tháng béo mập xấu xí đó, chỉ có Tề Lỗi là vẫn đối xử với cô trước sau như một. Mỗi một cô gái đều hy vọng bản thân trở nên xinh đẹp, nhưng đồng thời cũng hy vọng người khác thích mình không chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của mình. Bất kể xấu hay đẹp, có thể đối xử với cô trước sau như một, cũng chỉ có một mình Tề Lỗi.
Vào giờ phút ấy, hai trái tim họ hòa vào nhau, băng qua thế giới tìm thấy một nửa kia của chính mình, tạo thành một vòng tròn hoàn mỹ. Không cần ai chủ động, là bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, kề sát vào nhau, ôm lấy nhau, hôn môi, trao cho nhau hơi thở, nhịp tim, cảm nhận thứ tình cảm đẹp đẽ nhất thế gian.
Bọn họ dường như quên hết tất cả, tựa như trên thế gian này không còn một ai nữa, chỉ có hai người bọn họ đang ở cạnh nhau.
“Cá chua Tây Hồ.” Người phục vụ bưng đồ ăn đẩy cửa bước vào.
Diêu Thiên Thiên, Tề Lỗi:…
“Cửa là dùng để gõ.” Tề Lỗi cắn răng nói.
“Phòng là dùng để ăn cơm.” Người phục vụ đặt đĩa xuống, bình tĩnh trả lời.
Diêu Thiên Thiên: (⊙_⊙)? Giọng nói này sao lại quen tai thế nhở!
“Trông cậu rất quen.” Tề Lỗi cũng phát hiện ra.
Người phục vụ nói: “Cảnh tượng này tôi cũng cảm thấy rất quen mắt, mấy năm