Chương 16: Cốt truyện này chạy lệch ( 8 ) ( tiếp theo )
Giờ Vương Nhị Nha đã không còn tên là Vương Nhị Nha nữa. Bà đã đổi tên thành Vương Bình, một cái tên rất đỗi bình thường.
Diêu Thiên Thiên hiểu ý của bà - chính là muốn cuộc sống của hai mẹ con bọn họ trôi qua một cách yên bình.
Vương Nhị Nha không thay đổi họ cho Diêu Thiên Thiên. Theo suy nghĩ của bà, con gái họ gì không quan trọng, nó vẫn là đứa con gái yêu của bà.
Đúng là không có đứa con nào ngoan hơn Diêu Thiên Thiên. Khi cô mới bốn tuổi thì cha mẹ ly dị, cô cũng không làm ầm ĩ, không nhiễu, không quấy, không khóc. Mấy năm này, Vương Nhị Nha vẫn luôn vội vàng học tập ở trường cao đẳng, không có nhiều thời gian chăm sóc con. Nhưng thành tích học tập của Diêu Thiên Thiên vẫn rất ưu tú nên bà cũng không phải lo lắng gì cả.
Mặc dù hai mẹ con có tiền, nhưng năm năm qua vẫn làm lụng vô cùng vất vả. Trường mà Vương Nhị Nha theo học là một trường học toàn thời gian. Dù nó cũng ở thành phố B nhưng lại rất xa nhà. Đôi khi việc học bận quá, bà còn không có thời gian để về nhà. Diêu Thiên Thiên vẫn luôn lớn lên ở trung tâm chăm sóc trẻ, điều này khiến cho Vương Nhị Nha cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhưng Diêu Thiên Thiên lại không nghĩ như vậy. Cô là người hiểu rõ hơn ai hết rằng Vương Nhị Nha đã mệt mỏi đến mức nào. Mặc dù có tiền mua xe, nhưng bà không biết lái xe. Vì vậy hôm nào bà cũng phải dậy sớm để bắt xe bus. Ngoài việc bận quá nên phải ngủ lại trường học ra, thời gian còn lại mặc kệ bản thân có mệt đến đâu thì bà vẫn cố gắng về nhà. Trước khi cô đi ngủ, bà đều sẽ đặt một nụ hôn “chúc ngủ ngon” ấm áp lên trán cô.
Diêu Thiên Thiên tin rằng một người mẹ chu đáo và có trách nhiệm như vậy, chắc chắn là một người mẹ kiểu mẫu lý tưởng.
Năm tháng như thoi đưa, cô chính là người được chứng kiến sự trưởng thành của Vương Nhị Nha. Ngày đầu khi đến thành phố B, mẹ con cô đều không có hộ khẩu nên gặp rất nhiều khó khăn trong việc mua nhà và nhập học. Một mình Vương Nhị Nha đã chạy vạy khắp nơi, may mắn cuối cùng cũng tìm được cách và phải bỏ ra một ít tiền mới sắp xếp ổn thỏa được.
Sau đó Vương Nhị Nha đã dùng một cách nào đó đổi tên đăng ký thi mà không gặp trở ngại gì. Lúc chọn trường bà cũng chọn một ngôi trường có khóa học trọn gói. Thời điểm ấy mọi người đều thích ra nước ngoài du học, bộ môn công chức cũng không được xem trọng vì nó phân bổ dễ, điều chức cũng dễ.
Vương Nhị Nha khá thích mấy khu đất chưa được quy hoạch ở thành phố B nên bà chọn chuyên ngành “Quy hoạch ở thành phố”. Cuối cùng, bà được phân bổ đến “Cục Xây Dựng Đô Thị”. Ngay khi bà làm việc ở đó được một năm thì thành phố B bắt đầu thực hiện quy hoạch đô thị với quy mô lớn. Mặc dù Vương Nhị Nha chỉ là một nhân viên nhỏ, nhưng vì bà nhanh nhẹn, chăm chỉ, siêng năng nên được sếp trọng dụng, đồng thời cũng vì thế mà có một chút quyền lực.
Tuy nhiên, điều này cũng không đại biểu cho những ngày tháng tốt đẹp của họ đã đến. Trái lại, sự nghiệp của Vương Nhị Nha càng ngày càng khó thăng tiến.
Vì bà là một cô gái nông thôn, khi bà mười tám tuổi đã kết hôn với Diêu Đại Vĩ. Tới lúc Diêu Thiên Thiên một tuổi thì hai người mới đi làm giấy đăng ký kết hôn. Giờ Vương Nhị Nha ly hôn thì mới chỉ hai mươi ba tuổi.
Ở nông thôn, một cô gái hai mươi ba tuổi đã là gái lỡ, còn ở thành phố B thì bà vẫn là một cô gái trẻ đầy hứa hẹn. Đến lúc bà học xong cao đẳng thì mới chỉ hai mươi sáu tuổi, cộng thêm khuôn mặt dịu dàng, vừa đến đơn vị công tác đã có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho bà.
Nhưng Vương Nhị Nha đã tuyệt vọng với đàn ông từ lâu. Trong lòng bà thầm nghĩ chỉ muốn nuôi nấng Diêu Thiên Thiên thật tốt. Khi mấy người trong đơn vị biết bà đã qua một đời chồng và đang nuôi một đứa con gái, điều đó đã bắt đầu “trồng cỏ*” trong lòng một số người đàn ông.
Trồng cỏ (động từ): ý là làm người khác dần hết hi vọng.
Đối với mấy loại đàn ông này, Vương Nhị Nha luôn từ chối dứt khoát. Trong mấy năm nay, bà đã tôi luyện ra khí