Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 58: Mối duyên phận lừa người này (6)
Sau một trận đánh nhau ầm ĩ, địa vị làm chủ cái nhà này của Diêu Thiên Thiên lại càng được thể hiện rõ rệt. Trước tiên, cô sai bảo mẫu dọn dẹp mớ rối tinh rối mù trong nhà, sau đó sắp xếp tên Kha Dực rõ ràng đang muốn ăn vạ ở nơi này không chịu đi, hơn nữa cơ bản là không đuổi đi nổi này vào phòng dành cho khách (căn phòng cách xa phòng của Diêu Doanh Tâm nhất, xung quanh có đầy vệ sĩ canh giữ). Sau khi trải qua một mớ hỗn loạn, vị đại gia này cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Diêu Thiên Thiên cho vệ sĩ canh giữ ở vị trí có thể dễ dàng khống chế Kha Dực nhất. Làm xong tất cả những chuyện này, cô mới kéo Diêu Doanh Tâm ngồi yên vị ở phía đối diện Kha Dực, nghiêm túc nhìn anh ta.
Diêu Doanh Tâm mơ hồ nhớ ra người này, thì ra lần đầu tiên cô ta nhận ra mình có một người chị gái tốt đẹp như vậy cũng là nhờ người đàn ông tên Kha Dực này. Ách… là phần tử phạm tội bắt cóc Kha Dực. Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu nên Diêu Doanh Tâm cũng không nhớ kỹ càng tỉ mỉ những chuyện đã từng trải qua năm đó nữa. Nhưng trong ấn tượng của cô ta, Kha Dực là một anh trai lớn có bộ mặt lạnh lùng nhưng thật ra tính tình rất tốt, rất săn sóc với cô ta. Trẻ nhỏ dễ cảm ứng được thiện ý của người khác nhất. Vì thế cho dù đã chứng kiến một hồi đánh nhau ác liệt vừa rồi, Diêu Doanh Tâm vẫn không sợ hãi Kha Dực một chút nào.
Kha Dực cũng không phải kiểu người được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Mặc dù anh ta hy vọng có thể được ở lại phòng bên cạnh phòng của Diêu Doanh Tâm, đương nhiên tốt nhất là ở luôn trong phòng của cô ta, thế nhưng Kha Dực cũng rất rõ ràng, Diêu Doanh Tâm không phải loại phụ nữ thấp kém dùng để phát tiết. Đối với anh ta, Diêu Doanh Tâm là một đóa hoa sen trong trắng thánh khiết chỉ có thể đứng từ xa trông ngắm mà không thể dâm loạn. Vì thế, anh ta cũng không có kháng nghị gì, yên lặng ngồi đối diện với hai chị em bọn họ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diêu Doanh Tâm.
Diêu Thiên Thiên lại một lần nữa bị người ta bỏ quên, cô đã từ tức giận thành quen, sau đó trở nên vô cùng bình tĩnh trầm ổn. Cô nhìn thấy ánh mắt không coi ai ra gì của Kha Dực, khẽ mỉm cười, quay sang nói với Diêu Doanh Tâm: “Tâm Tâm, muộn rồi đó, em mau ngủ đi. Ngủ muộn không tốt cho da đâu ~~~”
Chị gái rất ít khi dùng giọng điệu dịu dàng ngọt ngào như vậy để nói chuyện với mình, sao Diêu Doanh Tâm có thể không nghe lời cho được. Cô ta vô cùng vui vẻ, ôm lấy cánh tay của chị gái cọ cọ vài cái rồi mới nói: “Người ta muốn ở bên chị cơ.”
“Ngoan.” Diêu Thiên Thiên xoa đầu cô ta: “Yên tâm đi, chị không coi em là trẻ nhỏ không hiểu chuyện đâu. Cuộc nói chuyện ngày hôm nay với anh Kha, chị sẽ quay hết lại, ngày mai sẽ kể lại toàn bộ cho Tâm Tâm nghe, tuyệt đối không dối gạt em, được không?”
Diêu Doanh Tâm nghe vậy, tâm trạng càng thêm vui vẻ, đôi mắt sáng bừng nhìn Diêu Thiên Thiên nói: “Chị tốt nhất! Không cần quay lại, Tâm Tâm tin chị mà!”
“Vậy mau đi ngủ đi, để ngày mai còn xinh đẹp đi đón thầy Thượng Quan đến thăm nữa chứ.”
“Vâng ạ!” Diêu Doanh Tâm gật đầu cái “rụp”, sau đó hết mực ngoan ngoãn bước ba bước lập tức quay về phòng mình.
Lúc này, Diêu Thiên Thiên mới tỏ vẻ xinh đẹp đưa tay nâng chén trà nóng lên uống một ngụm, dùng tư thái lãnh diễm cao quý vô cùng nói với Kha Dực: “Anh hẳn rất rõ ràng, năm đó chính anh là người bắt cóc em gái tôi.”
“Tôi là người cứu cô ấy khỏi tay tên trộm có ý đồ bán cô ấy cho đám người buôn lậu!” Sau khi Diêu Doanh Tâm rời đi, Kha Dực bèn sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn Diêu Thiên Thiên. Anh ta nhớ đây chính là con bé mập mạp trọc đầu đáng ghét năm đó cùng với tên đàn ông đáng giận kia (Nam Cung Tiêu Minh). Hai người này không chỉ cướp Tâm Tâm đáng yêu từ tay anh ta mà còn trả lại cho anh ta một chiếc xe vốn đang bị truy nã! Làm hại bọn họ khi đó nửa sống nửa chết mới rời khỏi Trung Quốc được. Từ trước đến nay anh ta chưa từng lâm vào tình cảnh chật vật như vậy bao giờ.
“Thì sao?” Diêu Thiên Thiên nhún nhún vai: “Anh định nói lần này anh đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi, hơn nữa không chịu đóng tiền nhà mà đã mặt dày ở lại nhà tôi, là vì muốn bắt cóc… À, không, là muốn cứu em gái tôi thêm một lần nữa sao?”
“Không phải bắt cóc!” Kha Dực tức giận đấm xuống bàn: “Tôi biết cô ấy gặp phải phiền phức nên mới đến!”
Diêu Thiên Thiên hơi híp mắt lại, phiền phức? Hiện giờ phiền phức của các cô chỉ có mỗi mình Nam Cung Tiêu Phong mà thôi.
“Trước đây mấy hôm có tên côn đồ định tập kích chị em các cô. Vốn dĩ bọn họ lập kế hoạch rất chu đáo, có lẽ sẽ dễ dàng thành công, thế nhưng lại bị cảnh sát đúng lúc đi ngang qua phát hiện, phải hấp tấp chạy trốn. Cô còn nhớ rõ chuyện này không?”
Diêu Thiên Thiên gật đầu, sao có thể không nhớ rõ, làm cô từ đó trở đi đều nơm nớp lo sợ một lần bắt cóc nữa sẽ lại xảy ra.
“Những cảnh sát đó là bị bạn tôi cố tình kéo sự chú ý mà dẫn tới đó. Hôm đó tâm trạng anh ta tốt, phát hiện có hai bé gái bị người xấu theo dõi, bèn thuận tay giúp đỡ.” Kha Dực tiếp tục nói.
Diêu Thiên Thiên hít sâu một ngụm khí lạnh. Nói cách khác, nếu không phải ngày đó đúng lúc có người tương trợ, cô và Diêu Doanh Tâm thật sự thảm rồi. Cô tin chắc ngày hôm đó người bạn kia của Kha Dực sở dĩ có tâm trạng tốt, nhất định là bởi vì hào quang nữ chính của Diêu Doanh Tâm gây nên. Nhưng mà Diêu Doanh Tâm có hào quang nữ chính vô địch trợ giúp bên mình, còn cô thì không. Chỉ e lần tiếp theo có lẽ sẽ không còn may mắn như vậy nữa.
Nói vậy, hiện tại người này xem ra rất hữu dụng? Hai mắt Diêu Thiên Thiên đột nhiên sáng lên, lập tức thay đổi thái