Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chương 59: Mối duyên phận lừa người này (7)
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ update lại nha, lúc ấy thay đổi chương 60 là để chương phòng, sẽ update lại. Mọi người đừng thấy chương không thay đổi mà tưởng rằng không ra chương mới. Nhất định phải chú ý đó nha ~!!!!
Diêu Thiên Thiên bị Tề Lỗi ôm vào phòng, hòm thuốc rất nhanh đã được đưa tới. Sau khi Tề Lỗi tiếp nhận hòm thuốc xong thì lập tức đóng cửa phòng lại, vô cùng tự nhiên giơ tay khóa trái cửa.
Diêu Thiên Thiên:…
Tại sao trong lòng cô lại xuất hiện loại cảm giác vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, vừa cảnh giác lại vừa muốn được trầm luân như vậy? Má nó, cô sa đọa mất rồi.
Tề Lỗi cầm hòm thuốc ngồi dán sát vào Diêu Thiên Thiên đang yên vị ở trên giường. Trong lòng Diêu Thiên Thiên hiện tại đang bấn loạn cực kỳ. Ban nãy vì để chọn được trang phục đi đón Tề Lỗi mà lục cả một đống quần áo, ném đến lung tung rối loạn. Tề Lỗi ngồi giữa một đống quần áo lộn xộn, bên cạnh vừa hay là một cái nịt ngực có hoa văn ren.
“Lớn hơn trước kia một chút rồi.” Tầm mắt của Tề Lỗi thản nhiên đảo qua nội y rồi bình tĩnh nói.
Diêu Thiên Thiên đỏ mặt đến mức muốn xuất huyết, kéo một bộ quần áo ném lên che nịt ngực đi, rồi đẩy cả hai ra thật xa, không muốn để cho Tề Lỗi nhìn đến một lần nào nữa.
Tề Lỗi cong cong khóe miệng, bộ dạng cao thâm khó đoán vươn tay, trực tiếp cởi nút áo sơ mi của Diêu Thiên Thiên ra, hơn nữa còn một đường cởi xuống phía dưới, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ cúc áo trên người cô.
Diêu Thiên Thiên: (⊙o⊙)~\(≧▽≦)/(╰_╯)#~o(≧v≦)o~~!
“Anh muốn làm gì?” Diêu Thiên Thiên luống cuống giơ tay túm chặt quần áo, có chút hoảng loạn cài lại cúc áo, lại bị Tề Lỗi cười nhẹ nhàng kéo tay cô ra.
Tề Lỗi gõ vào chóp mũi của cô một cái, nhẹ giọng nói: “Đang suy nghĩ thứ vớ vẩn gì vậy? Anh muốn xem bả vai của em thế nào rồi, cẩn thận bị hai tên không biết nặng nhẹ kia làm cho bị thương.”
Cổ của Diêu Thiên Thiên cũng đỏ ửng hết cả lên, đỏ bừng lan cả xuống bên dưới. Đến khi Tề Lỗi cởi áo sơmi của cô ra, bả vai trắng muốt của Diêu Thiên Thiên đã biến thành màu hồng phấn.
Đối mặt với cảnh tượng đẹp đẽ động lòng người như thế mà Tề Lỗi vẫn có thể bình tình ngồi đó trong lòng không loạn, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa bả vai của Diêu Thiên Thiên. Thấy cô không hiện ra vẻ mặt đau đớn, biết xương cốt không bị gì nghiêm trọng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật ra không cần nghĩ cũng biết, Thượng Quan Lẫm và Kha Dực không có khả năng làm hại đến chị gái của Diêu Doanh Tâm. Bọn họ chỉ là quan tâm quá hóa thành loạn, tùy tiện vô tình đẩy Diêu Thiên Thiên ra mà thôi. Thế nhưng sức lực của hai người bọn họ đều rất lớn, Diêu Thiên Thiên khó tránh khỏi sẽ bị đau một chút.
Tề Lỗi khi còn nhỏ thường xuyên đánh nhau, biết hiện tại thoạt nhìn bả vai của Diêu Thiên Thiên không có việc gì, nhưng có khả năng ngày hôm sau sẽ sưng lên. Tề Lỗi tinh tế cẩn thận giúp Diêu Thiên Thiên đổ một ít thuốc tiêu sưng lên bả vai. Cảm giác lành lạnh bất chợt truyền tới khiến Diêu Thiên Thiên có chút ngứa, cô cử động bả vai để giảm bớt sự khó chịu, lại bị Tề Lỗi giữ chặt. Anh cúi đầu thoa thuốc xong xuôi, sau đó tầm mắt dừng ở cần cổ trắng nõn của Diêu Thiên Thiên, nhịn không được tiến đến hôn một cái lên đó.
Diêu Thiên Thiên lập tức nhảy dựng lên. Đương nhiên, trái tim của cô đập còn cao hơn cả người. Cô vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Tề Lỗi, vừa nảy sinh ý định lùi về phía sau.
Tề Lỗi đương nhiên không có khả năng để cô thực hiện được ý đồ của mình, cánh tay dài vừa duỗi ra đã ôm trọn con gái nhà người ta vào trong llòng. Anh dùng sức ôm Diêu Thiên Thiên ngồi ở trên đùi mình, thân mật mà hôn hôn vành tai nhạy cảm của cô, thấp giọng hỏi: “Sao trong phòng