"...!Ôn Dư, cô đi đâu thế?"
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Từ Kiệt cũng biết lập trường của mình không nên hỏi nhiều, nhưng thời khắc Ôn Dư bước vào, sợi dây trong đầu vẫn mất đi khống chế.
Ôn Dư ăn mặc rất xinh đẹp, mặc dù bình thường cô cũng sửa soạn như vậy nhưng hôm nay anh ta lại cảm thấy...!Ôn Dư ra ngoài để gặp ai đó.
Bên cạnh anh ta chưa từng có ai giống Ôn Dư, người phụ nữ bất cứ lúc nào ra ngoài cũng phải ăn diện cẩn thận tỉ mỉ, từ quan niệm truyền thống của anh ta, nếu phụ nữ trang điểm thì sẽ mang một mục đích nào đó.
Ngay cả bữa tối anh ta cũng đã làm xong cho Ôn Dư, nghĩ đến sở thích của cô còn đặc biệt đến siêu thị mua tôm hùm về nấu.
Anh ta sống tiết kiệm, không có sở thích nào xấu, nếu không cần thiết thì anh ta sẽ không bước vào siêu thị đắt đỏ.
Ôn Dư nghe anh ta hỏi thì trên mặt cô xuất hiện vẻ không vui, dường như cô đang thiếu kiên nhẫn.
"Tôi đã nói rồi, là bạn bè, tôi có rất nhiều bạn bè.
Không phải anh cũng là bạn của tôi sao?"
Anh ta đương nhiên không thể buột miệng thốt ra câu không phải, nếu nói lời này ra thì tất cả những gì đã chuẩn bị trước đó đều sẽ thành công cốc.
Anh ta hơi hèn mọn mà chỉ vào bàn, cũng không ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, "Tôi giúp cô hâm nóng lên nhé?"
"Không, không cần." Ôn Dư cởi áo khoác ra, giống như thật sự là chủ nhân ở đây, tự nhiên bật điều hòa, thay giày xong.
Cô kén chọn mua riêng cho mình một đôi dép đi trong nhà, cho dù chỗ này của Từ Kiệt có thừa, nhưng cô ghét bỏ chất lượng kém, nhưng cô không nói lời như vậy ra, là Từ Kiệt tự đoán ra.
"Anh cũng bận rộn đến tối muộn nhỉ? Tôi nhớ bình thường rất nhiều người tìm đến anh khám bệnh, anh còn phải nấu cơm cho tôi nữa, vất vả quá." Ôn Dư ngoài miệng nói như vậy.
"Anh đi nghri ngơi đi, tôi sẽ tự làm."
Đương nhiên không cảm kích, ở trước mặt co, ngược lại Từ Kiệt cảm giác rất ngột ngạt.
Có lẽ là bất bình đẳng về mặt tâm lý, có lẽ nhất cử nhất động của Ôn Dư càng cố tình nhấn mạnh khái niệm này.
Cô dường như luôn nhắc nhở anh ta, "Xem kìa, chúng ta không phải cùng một loại người."
"Không, vẫn nên để tôi làm." Từ Kiệt đưa tay cầm đĩa lên.
Ôn Dư cũng để anh ta làm, cô chỉ ngoài miệng nói muốn làm mà thôi, cô cũng sẽ không tự đi làm hỏng móng tay của mình.
"Để tôi nếm thử tay nghề của anh." Cô cúi người, cầm đũa gắp miếng thịt lên, từ tầm mắt của Từ Kiệt có thể thấy vòng eo mảnh mai tinh tế của cô, mái tóc đen dài tết sau lưng, được buộc lại bằng một sợi dây lụa, cô còn đội một chiếc mũ trông cực kỳ nữ tính.
Anh ta nghe thấy giọng nói cô mang theo chút ý cười, "Ngon quá, tay nghề của anh tốt thật."
Cũng không biết tại sao anh ta lại hroi: "Có so được với nhà hàng không?"
Ôn Dư thực sự nghiêm túc mà nghĩ, trầm ngâm một lát thì nói: "Còn thiếu chút nữa, ăn vẫn chưa thấy sự tươi mới...!Có phải do lửa quá lớn không? Nhưng không sao, tôi cũng không thường xuyên về ăn, anh có thể bớt vất vả hơn một chút."
"Không...!Nếu cô thích thì không phiền chút nào." Anh ta ngượng ngùng nói, cảm thấy tai nóng cả lên.
Khi Ôn Dư ban ngày ăn diện trang điểm, anh ta cũng không nhàn rỗi, kiểm tra từng viên cúc áo một, còn bắt đầu bôi thuốc mỡ lên mặt mình.
Có lẽ đàn ông cũng nên