Lần này vì để chúc mừng Ôn Cẩm Sanh mà đã bao toàn bộ lâm viên.
Ôn Dư chưa từng ăn ở nhà hàng này, chỉ nghe nói nguyên liệu ở đây cao cấp, phí dịch vụ cao, ban đầu nơi này là vương phủ cũ, rất tráng lệ.
Nhưng Đại Thanh đã tàn bao nhiêu năm rồi.
Ngày mai phải gặp đám người kia, Ôn Dư sợ chính mình sẽ lại gây chuyện.
Lý Đông Ngọc nhiều lần ra lệnh và giảng giải cảnh cáo cô, cũng không thể hoàn toàn bảo đảm cô nghe lời.
Ôn Dư còn nhớ anh ta không cho phép cô đi lung tung, chỉ có thể ăn chút gì đó, ngồi trong phòng khách dùng điện thoại xem tin tức.
Một loạt chấm đỏ dày đặc, nhìn thì náo nhiệt nhưng chẳng có tin tức có ích gì, toàn cái gọi là "bạn bè trong nghề".
Lý Đông Ngọc không hỏi cô mấy năm nay đang làm gì, chắc cũng chẳng có hứng thú.
Ôn Dư dọn ra ngoài, không lấy một xu nào, nhưng cũng không muốn phải giao tiếp với ai nên tạo một tài khoản trên mạng.
Công việc chủ yếu là về âm thanh, cũng cọ được ít nhiệt nhưng không có nhiều fans, hàng chục ngàn fans nhưng ngay cả đơn đặt hàng cũng không có lấy được một cái.
Những chị em trong nhóm khuyên Ôn Dư nên lộ diện, có lợi cho việc tăng nhiệt độ với fans, dễ dàng hơn trong hình tượng cá nhân nhưng khuôn mặt Ôn Dư không nên lộ ra.
Lợi thế duy nhất của cô là giọng nói, nếu phá vỡ ấn tượng tốt thì sẽ vô duyên tự đập vỡ bát cơm của mình.
Đến bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng sống qua ngày.
Chứ đừng nói đến chuyện có tiền đồ gì.
Lý Đông Ngọc lại cao cao tại thượng đề nghị, sau khi tốt nghiệp đưa cô vào công ty với một chức vụ nhàn rỗi, nhưng Ôn Dư không chịu nổi, cô không phải người có tính cách an phận, cho dù là làm ra những chuyện xấu hổ cô cũng không cam lòng bị người khác bỏ qua.
Cô cúi đầu trả lời tin nhắn của fans, hầu như trả lời từng cái một, vô cùng quý trọng.
Không chú ý đến đã 12h, cho đến khi cô nhận ra thì nghe thấy tiếng mở cửa ở sau lưng.
Lý Đông Ngọc bước ra khỏi cửa, mang theo hơi nóng vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm, tóc ướt sũng rủ xuống, lông mi vẫn còn dính nước, làn da trông cũng ẩm ướt hơn.
Áo choàng tắm buộc lỏng lẻo, một giọt nước chảy dài từ trên cổ xuống đến xương quai xanh.
Nhìn thấy Ôn Dư, anh ta mới ý thức được trong nhà còn có người khác, cũng trách thói quen thường ngày của anh ta.
Lập tức khép vạt áo lại, trùm khăn lông lên đầu: "Cháu chưa ngủ à?"
Ôn Dư vội vàng tắt điện thoại, co rụt lại nói: "Cháu ngủ không được, cháu không biết cậu sẽ ra ngoài, không thì sẽ để dành chỗ cho cậu." Nhà Lý Đông Ngọc rất lớn, Ôn Dư biết anh ta chắc chắn sẽ không muốn ở chung một phòng với mình.
Lý Đông Ngọc nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không để ý đến cô.
...
Ôn Dư đi theo sau lưng Lý Đông Ngọc, đi vào bên trong, từ xa đã nhìn thấy Ôn Cẩm Sanh mặc quần áo như bạch mã hoàng tử, anh ta đứng đó, trên mặt không có biểu cảm gì, nói chuyện với anh em họ.
Anh ta là diễn viên chính, dù ở bất cứ đâu cũng thu hút sự chú ý.
Em họ cũng thấy Ôn Dư nhưng không để ý đến cô, lộ ra vẻ chán ghét, một đống thanh niên ăn mặc thời thượng không ai nhìn đến bên cạnh, tụ tập nói chuyện phiếm.
Ôn Dư đoán các cô ấy hơn phân nửa là đang nói chuyện mình lăn lộn thành con quỷ như hiện tại.
Trước đây cô có thù với em họ út, em họ út nói xấu cô, cô đánh cô ta.
Ngày hôm sau cha mẹ em họ út dẫn đến cửa, nói cô đánh hỏng mặt em họ nhưng đó chỉ là chút trầy xước ở tay, vì vậy Ôn Dư bị phạt.
Cha mẹ cũng không đánh hay mắng để trị cô nhưng họ dùng một cách thông minh hơn, họ bắt cô đến bác sĩ tâm lý, không ép cô uống thuốc, điều này khiến người khác cảm thấy Ôn Dư có bệnh, là bệnh thần kinh.
Bọn họ đều nói Ôn Dư có bệnh, cần nghỉ ngơi, còn cho cô nghỉ học nửa năm không cho cô đi đâu.
Mời giáo viên đến dạy cũng là người nghiêm khắc nhất, sắp xếp cho cô các lớp học nặng, lúc này cô càng chán ghét việc học hơn.
Ôn Cẩm Sanh thi đậu Đại học A, Ôn Dư bị nhét vào một trường chỉ cần có tiền là học được.
Họ nói với Ôn Dư, họ đã làm hết trách nhiệm của mình, bao nhiêu người muốn có gia đình như Ôn Dư mà không được, tóm lại sau này cô muốn tự sinh tự diệt thế nào cũng được, đừng nghĩ đến việc được thơm lây nhờ bọn họ.
Cô cần nhờ bọn họ sao? Ôn Dư nhếch khóe môi, vẫn là cười không nổi.
"Về rồi à?" Cuối cùng Ôn Cẩm Sanh cũng thấy cô, đôi mắt đen nhánh kia không dao