Edit: Cigarred
Ôn Cẩm Sanh đỡ mẹ, nhìn qua trông hiếu thảo cực kỳ, lại có Đường Song ở bên dịu dàng hiểu ý nói chuyện với mẹ, có thể nói là một nhà vui vẻ hòa thuận.
Lý Đông Ngọc ở bên chào hỏi bạn bè cũ của mình, mặt mũi anh ta không nhỏ, năm nay còn là người có danh tiếng mới nổi, nên không phải bọn họ đều không ngại ngàn dặm xa xôi nghe tin đến đây sao?
Kết giao với cháu trai của Lý Đông Ngọc cũng là kết giao với Lý Đông Ngọc, đến lúc đó cũng dễ chia một chén canh.
Ôn Dư không hiểu những quy tắc xã giao này, chỉ cảm thấy ồn ào, cô cầm ly rượu trốn vào một góc làm người vô hình.
Cô cũng không dám đi gặp mẹ.
Mẹ có ba và Ôn Cẩm Sanh rồi, chỉ sợ đang vui vẻ mình xuất hiện lại mất hứng.
Em họ út cầm ly rượu đứng lên, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ôn Cẩm Sanh, sắc mặt ửng hồng: "Hôm nay là ngày quan trọng của anh Cẩm Sanh, em có chút tâm ý, chúc anh về sau tiền đồ như gấm."
Em họ út tặng một cái đồng hồ Patek Philippe, lại nũng nịu nói với ba mình không có nhiều tiền tiêu vặt, đây là tiền nửa năm tiết kiệm tặng cho Ôn Cẩm Sanh.
Đại khái là đầu óc có vấn đề, Ôn Dư trợn trắng mắt, ngồi trong góc, uống rượu phục vụ đưa tới.
Cô vẫn luôn không thích em họ út, suốt ngày nịnh nọt, vuốt mông ngựa cho Ôn Cẩm Sanh.
Cô chỉ ngồi uống rượu, nghe họ nói những lời tâng bấc.
Cô cũng hiểu vì sao em họ út lại ôm đùi Ôn Cẩm Sanh, trong nhà cô ta có một anh em, hiển nhiên quyền thừa kế sau này không đến lượt họ nên không thể không nịnh bợ cái đùi vàng Ôn Cẩm Sanh này.
Có Lý Đông Ngọc và Ôn gia chống lưng, xuất phát điểm của Ôn Cẩm Sanh tuyệt đối bỏ xa 99% người khác.
"Xin hỏi cô có cần gì không?" Một phục vụ nho nhã lễ độ thấy cô uống hết sạch ly rượu thì hỏi.
Ngay cả những phục vụ ở đây cũng tinh xảo từ đầu đến chân, Ôn Dư nhìn chằm chằm bộ quần áo cắt may của anh ta, áo sơ mi trắng, áo vest đen, trên người xịt nước hoa Versace.
Mặc dù Ôn Dư bình thường nhưng cô biết nhìn đồ, chỉ vừa nhìn qua ngửi qua cô liền nhận ra.
Đây là nhà hàng Michelin, đương nhiên cần phải chủ ý, chỉ sợ tiền lương của bọn họ cũng sẽ không thấp.
Gặp người đẳng cấp nào thì xịt nước hoa đẳng cấp ấy, Ôn Dư ngước mắt lên nhìn anh at.
Gầy, dường như là con lai, tóc nhuộm hơi xoăn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn lễ phép.
Nhưng Ôn Dư nhìn không hiểu cái gì.
Anh ta chắc là cảm thấy Ôn Dư đại khái cũng giống những người đó.
Cô nào có tiền, cũng chẳng có tiền đồ, đáp lại như vậy sợ là nghĩ cô gặp chuyện buồn mượn rượu giải sầu, vội vàng đến diễn một màn "anh hùng cứu mỹ nhân".
Trong lòng Ôn Dư có suy đoán, trên mặt vẫn không thể hiện gì, "Anh dùng nước hoa à, là thương hiệu V sao?"
Anh ta gật đầu khẽ cười, một bên mặt còn có lúm đồng tiền, ánh mắt có hơi bất ngờ: "Ôi...!trên người tiểu thư cũng có mùi hương."
Nhưng anh ta không đoán được.
Đại khái có đánh chết anh ta cũng không thể nghĩ trên người Ôn Dư dùng nước hoa rẻ tiền, dùng đồ mấy chục tệ lại có thể ra vào ở nơi như này nhỉ?
"Tôi đoán không ra." Anh ta có hơi buồn bã.
Ôn Dư cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch cũng không nói gì.
Nghĩ rằng người này vẫn còn chuyên nghiệp, không quan tâm cô trông như thế nào, toàn tâm toàn ý tạo ra một chủ đề mờ ám.
Nếu là bình thường Ôn Dư sẽ không để ý đến anh ta, nhưng bây giờ trong lòng cô đang khó chịu.
Cô gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Dường như vẻ tươi cười trên mặt người đàn ông không thể duy trì nổi nữa, cơ mặt căng cứng không thoải mái mà chớp mắt.
Đến khi tay anh ta cũng đổ mồ hôi, Ôn Dư mới chậm rãi cất giọng, khẽ nói: "Anh là người nước ngoài, nghe giọng không giống người ở đây...!Bây giờ cũng sắp đến tết rồi, các anh còn vất vả tăng ca."
Hôm nay cả trang trại được bao, khách nhiều, khối lượng công việc cũng lớn hơn bình thường, càng không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Ngược lại lời này của Ôn Dư nói trúng lòng anh ta, anh ta đến thành phố S đã 1 năm, lăn lộn làm việc, muốn vươn lên nếu không cần gì phải nói chuyện với Ôn Dư.
Tính tình cô cũng tốt, không khó chịu như tưởng tượng.
Anh ta chưa thử làm chuyện này bao giờ, cũng thấy Ôn Dư có vẻ ngốc, lại không xinh đẹp, dễ xuống tay hơn.
Ôn Dư vừa nói như vậy, anh ta có hơi dao động.
"À, nhưng hôm nay tiền lương tăng gấp đôi.
Tôi thấy cô ngồi đây một mình,