Biểu tỷ này của mình cái gì cũng tốt, chỉ là thể trạng không tốt, thân thể mềm mại không xương, giống như một cơn gió thổi qua cũng có thể thổi bay nàng đi.
“Ta không sao…” Thẩm Nhiêu cũng cảm thấy mình quá yếu đuối.
Đường Quý Hạ thấy Tống Dụ tới đúng lúc, vạt áo vẩy lên, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Khẩn cầu điện hạ thành toàn cho tâm ý của mạt tướng, để mạt tướng ở lại Dĩnh thành, phòng thủ biên quan! Tận trung vì nước!”
Giọng nói của nàng mạnh mẽ, đầy kiên định lạ thường.
Tống Dụ nghe xong thì thở dài, lập tức khoát tay áo: “Đường quốc công mất con từ sớm, con dâu cũng hương tiêu ngọc vẫn trên chiến trường, ông ấy cần ngươi ở bên cạnh tận hiếu.”
“Điện hạ…” Đường Quý Hạ thấy hắn kiên quyết như thế, liều mạng nháy mắt với Thẩm Nhiêu, chỉ thiếu nước đến trước mặt nàng dập đầu nữa thôi.
Thẩm Nhiêu hiểu rõ lý tưởng và khát vọng của nàng, thế nhưng Đường quốc công tuổi tác đã cao, nếu như thật sự để nàng ở lại nơi này, e rằng ông ấy không chịu nổi: “Đường tướng quân, Đường quốc công tuổi tác đã cao, người vẫn nên ở lại kinh thành với ông ấy đi.”
“Được thôi.” Đường Quý Hạ ỉu xìu ôm vò rượu đi qua một bên đầy phiền muộn.
Cái bàn này bị bọn họ lật đổ rồi, cũng không có chỗ ngồi.
Vốn dĩ Tống Dụ muốn Thẩm Nhiêu ngồi bên cạnh mình, nhưng những người khác không biết quan hệ của bọn họ, lại sợ những người khác hiểu lầm, trong lúc nhất thời cũng không biết để nàng chen vào đâu.
Còn chưa nghĩ ra, đã nhìn thấy Thẩm Nhiêu trực tiếp đi đến bên cạnh Tạ Cẩn, kéo một cái ghế ra, yên tĩnh ngồi xuống.
Tống Dụ: “…”
Tỷ tỷ tốt của ta ơi, đó không phải là người tốt lành gì đâu, cách xa hắn một chút.
Hắn cũng không thể nói những lời này trước mặt mọi người, chỉ có thể không tình nguyện mà quay về chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Nữ quan nữ tướng của Đại Ninh tuy ít nhưng cũng không phải không nhìn thấy, mọi người cũng không tò mò, không ai nhìn về phía nàng.
Thẩm Nhiêu nhìn người bên cạnh đang ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ đứng đắn, không khỏi nổi lên chút ý muốn trêu đùa.
Nàng lặng lẽ đưa chân qua, mũi giày cọ cọ trên bắp chân hắn.
Tạ Cẩn vô thức nhíu mày, không để lại dấu vết mà lườm nàng một cái: Ba ngày không trừng trị, mà đã dám lên nóc nhà lật ngói rồi?
Thẩm Nhiêu mỉm cười uống một ngụm nước trà, lại giả vờ làm rơi đũa, cúi người xuống nhặt, dùng ngón tay chọc vào đùi hắn.
Tạ Cẩn: “…”
Đây là nghĩ mình sẽ không nổi điên đến mức làm nàng ở đây, có phải không?
Tiểu nha đầu, nàng căn bản chính là đang báo thù, không phải mình nên bắt nạt nàng hung ác hơn một chút sao?
Đũa trong tay Tống Dụ cũng bị hắn bóp gãy luôn rồi, hai người này đang làm gì vậy? Liếc mắt đưa tình?! Không được, hắn không thể cho phép biểu tỷ của mình, một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu như vậy được.
Huống chi đó là một tên ác ma lột da ăn thịt!
Hắn ho nhẹ hai tiếng: “Thẩm đại nhân.”
“Thẩm đại nhân.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Tiếng ho kịch liệt này, là Tống Dụ bị sặc nên ho thật, khuôn mặt do bị sặc đến nỗi đỏ bừng.
Lúc này Thẩm Nhiêu mới hoàn hồn, đứng lên: “Điện hạ, có chuyện gì sao?”
“Đi lấy thánh chỉ.”
“Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Chính sự từ trước tới nay nàng sẽ không trì hoãn.
Nàng cầm thánh chỉ đi đến chính giữa, cất cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Long Minh tướng quân dũng mãnh thiện chiến, túc trí đa mưu, nhiều năm tận trung với cương vị vì nước, còn mang đến tác dụng cực kỳ quan trọng trong trận chiến lần này, phong tòng nhị phẩm trấn quốc tướng quân, khâm thử!”
Long Minh chính là vị tướng lĩnh giả ý làm phản kia, ông ta nghe thấy tin tức này, trên khuôn mặt đen nhánh chịu đủ gian nan vất vả, lúc này một chữ không thể tin như được viết lên trên mặt, thì thầm: “Trấn quốc tướng quân sao?”
“Đây là thứ ông nên nhận được, trước khi ta tới đây, ông vẫn luôn hết lòng với chức vụ, bảo vệ biên giới suốt hai mươi năm trời! Bây giờ ông đã bốn mươi tuổi gần năm mươi, hơn nửa cuộc đời đều đã dâng cho Đại Ninh, đây là thứ ông nên nhận được!”
Tống Dụ vẫn còn nhớ rõ lúc mới tới, Long Minh không hề khách sáo với mình chút nào, cứ luôn nhằm vào hắn, giày vò hắn, quăng lên giáo trường, trải qua các loại huấn luyện.
Nhìn thì có vẻ như quân thần, nhưng trên thực tế chẳng khác gì sư phụ của mình, đưa hắn từng bước từng bước đi tới hiện tại!
Trong mắt Long Minh đã tràn ngập nước, trịnh trọng đứng dậy, tiến lên quỳ trên mặt đất, duỗi ra hai tay: “Mạt tướng nhất định sẽ dùng cả đời bảo vệ nước nhà!”
Thẩm Nhiêu đặt thánh chỉ vào lòng bàn tay ông ta, đỡ ông ta dậy: “Đại nghĩa của tướng quân, hạ quan bội phục.”
Đường Quý Hạ sờ sờ lồng ngực của mình, cảm thấy có một đốm lửa đang thiêu đốt, bây giờ nàng hai mươi ba, đóng giữ hoàng thành nhiều năm, hiện giờ là chính tứ phẩm Minh Uy tướng quân.
Nàng biết mình được người xưa giúp đỡ, mới có được sự coi trọng của bệ hạ.
Nhưng nàng không muốn như vậy, nàng cũng muốn lên chiến trường, vì đất nước mà đổ máu!
Tống Dụ nói tiếp: “Còn về công việc của Dĩnh Thành sau này, do Long Minh tướng quân và Lưu tham chính cùng nhau bàn bạc quản lý.”
“Dạ.”
Long Minh giật mình: “Điện hạ… Muốn về kinh sao?”
“Nhà của ta ở đó, ta phải trở về thôi.” Nếu như có thể, hắn cũng muốn ở lại nơi đây, nâng cốc chúc mừng, rong ruổi chiến trường cùng với đám huynh đệ này.
Thế nhưng thân phận của hắn đã định sẵn hắn không thể nào tiêu dao tự tại.
“Mạt tướng thề chết bảo vệ Vũ Môn Quan và Dĩnh Đô, cùng quốc thổ của Đại Ninh, một bước cũng không nhường!”
“Quốc thổ của Đại Ninh, một bước cũng không nhường!”
“Một bước cũng không nhường!”
Đôi mắt Tống Dụ trở nên đỏ ngầu, hướng về phía các tướng sĩ chắp tay hành lễ: “Đa tạ sự chiếu cố mà các vị đã dành cho ta ngày trước, sau này cách xa nhau ngàn dặm, xin hãy bảo trọng!”
“Dạ!”
Trái tim lạnh lẽo trống rỗng của Thẩm Nhiêu, nhìn thấy tình cảnh này, cảm thấy như có một dòng máu nóng đang rót vào, khiến ngực nàng có chút nóng lên.
Một bầu nhiệt huyết của nàng đã bị sự giả dối quỷ quyệt, đấu đá lẫn nhau ở kinh thành mài mòn gần như không còn lại gì từ lâu.
Bây giờ hình như lại lần nữa cảm nhận được nhiệt độ.
Sau khi tiệc ăn mừng kết thúc, Thẩm Nhiêun cùng với Đường Quý Hạ đi dạo quanh thành.
Nàng chưa từng tới nơi này, thấy trời đã tối rồi mà trên đường lớn đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, tiếng rao của người bán hàng rong vang lên một cách hăng hái, thì biết ngay quản lý ở nơi này vô cùng tốt.
“Đoán đố đèn, đoán đố đèn, đoán trúng tặng cho ngươi một cái đèn lồng, đoán sai thì phải mua một cái đèn lồng của ta hì hì hì!”
Nơi này không giống như kinh thành giàu có phồn hoa, người đọc sách cũng không nhiều lắm, đoán đố đèn ở nơi này vẫn cực kỳ hiếm thấy, gần như là một công việc mua bán kiếm lời.
Tâm trạng của Đường Quý Hạ không tốt, nghe thấy tiếng rao hăng hái của người bán hàng rong này, đi qua, khí thế hung hăng nói: “Để ta đoán!”
Ông chủ nhìn thấy dáng vẻ của nàng, cảm thấy đầu óc của nàng không quá thông minh: “Được, cô nương tùy ý