“Sợ hãi?” Kẻ cầm đầu còn không biết xấu hổ hỏi nàng.
Bởi vì cảm xúc quá kích động đuôi mắt cũng nhiễm màu đỏ ửng, Thẩm Nhiêu tức giận nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới hắn nữa.
Trong lòng cùng trong mắt Tạ Cẩn đều là sự yêu thích đối với nàng, d.ục vọng lúc này đã chiếm hữu hoàn toàn cơ thể, chỉ tăng chứ không giảm, hận không thể hòa tan người này vào trong xương máu của mình.
“Ngươi chắc chắn là đi về phía bên này?”
“Đúng, không sai, ta nhớ là phía bên này, chúng ta tìm xem.”
Là giọng nói của Thái tử và Đường Quý Hạ.
Thẩm Nhiêu suýt bị dọa cho ngã xuống, vội vàng đẩy người trước mặt ra.
Nhưng người này sừng sững bất động, giống như không nghe thấy những âm thanh xung quanh vậy.
“Kí.ch thích không?” Hắn cười hôn lên mặt nàng một cái.
Thẩm Nhiêu túm lấy tóc hắn, không dùng chút sức lực nào, nhìn xung quanh: “Mau buông ta ra.”
“Khi nào nàng nói cho Thái tử biết?” Nam nhân rất bướng bỉnh, dựa vào nàng, đôi mắt không hề chớp mà nhìn nàng chằm chằm, giống như thể nếu không cho hắn một đáp án, hắn không có ý định nghe lời rời đi.
Thẩm Nhiêu sửng sốt, nhìn người trước mặt, sau đó hai tay nâng hàm dưới của hắn, cánh môi nhẹ nhàng hôn lên ấn đường, cùng gò má của hắn, sau đó nói: “Ta sẽ chọn một thời cơ thích hợp, nói chuyện của ta và chàng cho A Dụ biết.”
“Ta hy vọng cho dù hắn không thể chấp nhận chàng, cũng có thể chấp nhận chuyện ta thích chàng.” Tống Dụ là người thân rất quan trọng của nàng, nàng hy vọng hắn có thể chúc phúc.
Câu trả lời trịnh trọng của nàng, khiến tâm trạng Tạ Cẩn có chút gợn sóng, hung hăng ôm nàng một cái, rồi buông nàng ra, dùng khinh công không một tiếng động rời khỏi nơi này.
Thẩm Nhiêu vội vàng sửa sang lại y phục, từ phía sau cây đi ra ngoài, hiể.
nhiên như không có việc gì nhặt đèn lồng lên, rất kinh ngạc nhìn hai người Tống Dụ: “A Dụ, Đường tướng quân, sao các ngươi lại tới đây?”
“Tỷ, tại sao đêm hôm khuya khoắt tỷ lại chạy tới đây.”
Tống Dụ vội vã đi tới, vươn tay sờ lên trán nàng: “Xem xem trán của tỷ toát mồ hôi lạnh cả rồi, ấy, tại sao mặt của tỷ lại đỏ như vậy? Cổ của tỷ có cái gì kìa?”
Không đợi Tống Dụ nhìn rõ ràng, đã thấy người trước mặt kéo cổ áo lại: “Có lẽ là do côn trùng cắn.”
“Côn trùng? Côn trùng ở Dĩnh Đô đều có độc! Không được, ta đưa tỷ về đi xem đại phu.”
Xem đại phu? Chuyện này không thể được!
Tống Dụ chưa trải sự đời không biết đây là cái gì, nhưng đại phu chắc chắn biết! Thẩm Nhiêu rút tay ra, hững hờ nói: “Ta đột nhiên nhớ ra đây cũng có thể là do dính son phấn, không sao đâu, chúng ta trở về đi.”
“Thật sao? Tỷ để ta nhìn kỹ thêm một chút, đừng chậm trễ nữa.” Tống Dụ trực tiếp đưa tay kéo cổ áo nàng ra, nhìn kỹ dấu đỏ kia, còn đụng đụng.
Thẩm Nhiêu: “…”
Nếu như tên này là người ngoài, nàng đã tặng cho hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn từ lâu.
Nhưng đây là đệ đệ của nàng, không thể đá.
Đường Quý Hạ không có hứng thú nhìn cổ người ta, nâng hàm dưới lên ngồi xổm qua một bên, buồn bực ngán ngẩm dùng kiếm vẽ lên mặt đất.
Quả nhiên Tống Dụ không nhìn ra: “Không phải côn trùng cắn, nhưng mà chỗ này của tỷ hơi rướm máu một chút, chắc chắn không phải son phấn, là tự tỷ cào sao?”
Màu da của nàng cực kỳ trắng, dấu đỏ lộ ra vô cùng rõ ràng.
Tên xấu xa khốn kiếp kia luôn luôn tẩu hỏa nhập ma trong chuyện này, không đè nàng ra gặm cắn thì tuyệt không chịu bỏ qua.
Thẩm Nhiêu che lấy trán, cảm thấy rất xấu hổ: “Có lẽ là do tự cào thôi.”
“Được, không có chuyện gì là được, chúng ta trở về thôi, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi Dĩnh đô rồi.” Tống Dụ nhìn dáng vẻ yếu đuối của biểu tỷ nhà mình, có chút đau lòng, xoay người, hơi ngồi xổm xuống.
“Nào, ta cõng tỷ.”
Thẩm Nhiêu bật cười: “Ta đâu có yếu đuối như vậy? Ta đi được, không cần đệ cõng.”
“Tỷ thôi đi, hai chân của tỷ đều đang run rẩy kìa, có phải là bị cóng rồi không? Mau lên đây, ta cõng tỷ trên đường về sẽ thả tỷ xuống.” Tống Dụ thúc giục.
Thẩm Nhiêu sao có thể không biết xấu hổ mà nói cho hắn biết, tại sao mình lại run.
Đành phải cầm đèn lồng trèo lên lưng hắn, ôm cổ của hắn, có thể cảm nhận được cơ thể của nam tử mặc dù nhìn có vẻ hơi gầy, nhưng cơ bắp lại cực kỳ vững chắc.
Nàng có chút cảm khái nói: “Trước đây lúc đệ ở kinh thành, mặc dù cũng tập võ, nhưng suy cho cùng vẫn sống an nhàn sung sướng, không có cường tráng như bây giờ.
“Không cường tráng, sao có thể bảo vệ bản thân chứ.” Tống Dụ ném trọng kiếm của mình cho Đường Quý Hạ, để nàng cầm giúp, rồi cõng người đi lên phía trước.
Đường Quý Hạ vác trọng kiếm, nhắm mắt đi theo ở phía sau, nói: “Điện hạ, chuyện này thật sự không thể thương lượng sao?”
“Nếu như Đường quốc công đồng ý, ta nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ Đường tướng quân ở lại nơi này.” Giọng nói của Tống Dụ ngừng lại, nhìn về phía bầu trời, nói: “Nhưng Đường quốc công chỉ có một đứa cháu gái là ngươi, ông ấy sẽ không nỡ xa ngươi.”
“Nếu như mẫu hậu vẫn còn sống trên đời, có lẽ cũng sẽ không cho ta tới nơi này.
Lúc người thân còn trên đời, thì hãy tranh thủ thời gian ở bên cạnh bọn họ nhiều hơn đi.”
Đường Quý Hạ im lặng.
Thẩm Nhiêu lên tiếng đúng lúc: “Thực hiện khát vọng của bản thân cũng không chỉ là đóng giữ biên quan, cũng có thể là ở trên triều đình, cũng có thể là những nơi khác của Đại Ninh.
Cô xem Cẩm Y Vệ, có khi cũng sẽ nhận hoàng mệnh chấp hành nhiệm vụ đi bình định thiên hạ.”
“Mặc dù bây giờ cô nhậm chức ở kinh thành, nhưng ngày sau sẽ làm gì, ai có thể biết được chứ?”
Đường Quý Hạ không lên tiếng, Thẩm Nhiêu cho rằng nàng không hiểu, kiên nhẫn nói thêm: “Cô xem một quan văn như ta bây giờ cũng ở nơi biên thuỳ này, thì cô thân là võ tướng, còn buồn phiền vì không có ngày trở lại sao?”
“Đúng vậy, ngày sau còn dài, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ta trở lại nơi thiên địa bao la này!” Đường Quý Hạ trút đi vẻ lo lắng, cầm trường kiếm trong tay, dùng sức nâng lên bầu trời.
Gần đây Tống Dụ đưa theo nàng cùng nhau chinh chiến, cũng đã hiểu sơ về tính tình của nàng, thở dài: “Nàng ta thật sự không thích hợp ở trên triều đình.”
Thẩm Nhiêu ý vị không rõ nói: “Có lẽ sau này sẽ có một quân vương đồng ý thành toàn cho nàng.”
“Người tỷ nói là ta?” Tống Dụ không chắc chắn hỏi.
Cằm của Thẩm Nhiêu gác trên bả vai hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Đường quốc công phủ không thể khinh thường, là một đối tượng đáng giá để kết giao.
Tuy nói đệ khinh thường chuyện này, nhưng đệ cũng phải bồi dưỡng thế lực cho mình, nếu không khó mà ổn định được địa vị của mình ở trong triều.”
Mặc dù Tống Dụ khinh thường việc kết giao với người khác vì mục đích, nhưng trong kinh thành hắn thế lực đơn cô, quả thật cần phải có người