Trên đường cái cửa hàng san sát, một chiếc xe ngựa sơn đen cực kỳ bình thường nhanh chóng đi tới, xuyên qua hai ngõ nhỏ, quẹo vào một con đường chật hẹp liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Xa phu đánh xe là hán tử có dáng người cường tráng, chỉ thấy đấu lạp mang trên đầu được đè xuống thật thấp, không thấy rõ khuôn mặt.
Trọng Đình Xuyên ngồi ở trong xe ngựa cúi đầu trầm tư.
Hắn vừa mới trở về từ trong cung, sau khi gặp qua Hoàng đế, vừa lúc cùng đường với Lại Bộ Thượng Thư, hai người liền thấp giọng nói chuyện mấy câu.
Nghe ngữ khí của ông ta thì hình như gần đây Hoàng đế bắt đầu điều tra chuyện ở Giang Nam.
Trọng Đình Xuyên âm thầm cân nhắc, rốt cuộc có nên thông báo cho tiểu cô nương kia một tiếng hay không.
Lúc đầu cảm thấy nói một tiếng sẽ thỏa đáng hơn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy Ly Tứ lão gia làm người ngay thẳng đoan chính, có lẽ sẽ không có việc gì.
Hắn ngưng thần suy xét một lúc lâu thì Thường Phúc đang đánh xe bỗng thấp giọng “a” một tiếng.
Trọng Đình Xuyên nâng ngón tay gõ gõ vách xe ngựa, “Chuyện gì?”
“Gia, chúng ta có đi Phỉ Thúy Lâu nữa không ạ?” Thường Phúc được hỏi một đằng trả lại lời một nẻo.
Trọng Đình Xuyên vốn có ý định đi Phỉ Thúy Lâu, nhưng vừa rồi, sau khi cùng Lại Bộ Thượng Thư đàm luận, hắn lại muốn lập tức tới chỗ Nghiêm các lão một chuyến, hỏi xem chuyện Giang Nam rốt cuộc là như thế nào.
Vậy nên, chuyện đi Phỉ Thúy Lâu hắn đành dời lại vào buổi chiều.
Nhưng lúc này lại nghe Thường Phúc hỏi như vậy, Trọng Đình Xuyên lạnh giọng quát lên: “Có chuyện gì thì nói thẳng, chớ có vòng vo.”
Thường Phúc vội nói: “Thuộc hạ vừa rồi nhìn thấy Ly thất cô nương ——”
Màn xe xoát một cái được vén lên.
“Làm sao?”
Thường Phúc vừa ngoái lui thì bị thần sắc lạnh lẽo và bộ dáng của Trọng Đình Xuyên hù cho nhảy dựng trong lòng, vội vàng quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía trước, nói: “Ly thất cô nương đi Phỉ Thúy Lâu.”
Sắc mặt Trọng Đình Xuyên có hơi hòa hoãn một chút.
Hắn chậm rãi buông màn xe, ngữ khí thanh đạm nói: “Thay đổi, đi Phỉ Thúy Lâu.”
Chỗ Nghiêm các lão ……
Không bằng buổi chiều lại đi qua.
(Rường cột nước nhà mà kiểu này chắc mất nước sớm...)
.
Thời điểm Ly Nam Khê cùng mẫu thân và tỷ tỷ tới Phỉ Thúy Lâu, thiếu chút nữa là không nhận ra nơi này.
Ở trong trí nhớ của nàng, Phỉ Thúy Lâu nằm ở trong một góc đường, có hơn mười gian phòng, nhưng chỉ có một tầng lầu.
Mỗi phòng đều được trang trí cực kỳ thanh nhã, treo tranh sơn thủy, trong phòng còn phảng phất hương hoa.
Hiện giờ nhìn thấy bốn tầng lầu tráng lệ huy hoàng này, Ly Nam Khê cảm thấy hơi bất ngờ.
Chậm rãi đi vào bên trong nhìn ngắm chung quanh, vẫn có thể ngửi được hương hoa nhàn nhạt như cũ.
Nhưng hiển nhiên là nhưng bức tranh sơn thủy họa thanh nhã trang trí trong phòng lúc trước đã không thấy đâu.
Hiện giờ mỗi một góc phòng đều là những rường cột được chạm trổ hết sức hoa lệ.
Kệ trưng bày là dùng loại gỗ hoa lê tốt nhất làm thành, bên hông kệ còn được chạm trổ một lớp lá vàng.
Còn chưa nhìn đến trang sức đã bị một màn hoàng kim này làm cho hoa mắt.
Nếu nhìn kỹ hơn nữa thì trên mỗi lá vàng đều được điêu khắc những hoa văn tinh tế, phi thường tinh mỹ.
Chắn giữa những gian kệ trưng bày và nội phòng là một bình phong cực lớn, cao khoảng mười hai thước, trên bình phong dùng kỹ thuật thêu hai mặt trên gấm Tô Châu để trang trí.
Tuy Ly Nam Khê ở Giang Nam đã từng thấy qua, nhưng khi nhìn thấy một tác phẩm được thêu kỳ công như vậy cũng không nhịn được tấm tắc tán thưởng.
Vừa đi vào trong nội phòng dùng để tiếp trà, liền có người dâng trà xanh lên, còn có người bưng những khay gỗ đựng trang sức được che lại bằng lụa đỏ như ý đi vào.
Người dâng trà và người bưng khay không phải là những thiếu niên như lúc trước, mà là những nữ tử trung niên với phục sức giống nhau như đúc.
Nữ tử đi đầu dâng trà cười hỏi: “Không biết phu nhân và các vị cô nương là muốn tự mình đi ra gian ngoài chọn lựa, hay là chúng tiểu nhân dâng từng cái qua cho các vị thưởng thức?”
Vừa rồi khi đi về phía nội phòng, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bình phong trang trí làm cho Trang thị nổi lên lòng hiếu kỳ, hỏi: “Đi gian ngoài xem là như thế nào? Mà ở nơi này xem thì là như thế nào?”
“Nếu các vị muốn ngồi ở đây thưởng thức, chỉ sợ là phải tốn nhiều thời gian hơn một chút mới có thể xem xong tất cả các chủng loại.”
Nữ hầu tiếp tục cười nói: “Nếu là đi ra gian ngoài, thì có thể tự mình đi xem hàng được trưng bày trên từng kệ gỗ, ít tiêu tốn thời gian hơn, còn có thể mau chóng tìm được trang sức vừa ý.”
Trang thị có chút không thích như vậy.
Nhiều trang sức như vậy ở chung một chỗ, chính mình còn phải tự đi qua xem, vậy chẳng phải Phỉ Thúy Lâu cũng giống như những cửa hàng buôn bán trang sức bình thường hay sao? Nên bà có ý định ngồi trong nội phòng để nữ hầu mang trang sức lên.
Tứ cô nương lại có chút động tâm, muốn đi ra gian ngoài nhìn xem, không những tiết kiệm được không ít thời gian, mà còn có thể so sánh các loại trang sức với nhau, tìm ra đồ mình hài lòng.
Nữ hầu cười nói: “Lúc trước, cũng có rất nhiều phu nhân trẻ tuổi cùng các cô nương không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, cho nên chưởng quầy mới điều chỉnh như vậy, bố trí rất nhiều gian phòng riêng.”
“Vậy trang trí nơi này, hình thức kệ để hàng, bình phong, còn có an bài nữ tử ra mặt chiêu đãi khách, cũng đều là chủ ý của chưởng quầy các ngươi?” Ly Nam Khê nhịn không được hỏi.
Nơi này tạo cho người ta cảm giác rất khác biệt.
Giữa cái tục còn xen vào cái tinh tế tao nhã, hòa quyện lẫn nhau tạo nên một vẻ đẹp rất lạ.
Ly Nam Khê thật sự không biết nên bình phán như thế nào mới đúng, nên mới nổi lên chút tò mò đối với người bố trí sắp xếp nơi này.
Nữ hầu hiển nhiên không đoán được Ly Nam Khê lại hỏi như vậy, cười trả lời: “Chưởng quầy chỉ là đưa ra chủ ý thôi, còn lại trang trí như thế nào đều phải nghe lời chủ nhân an bài.
Để nữ tử phụ trách chiêu đãi khách nhân, cũng là ý tứ của chủ nhân.”
“Vậy chủ nhân của các ngươi……”
“Chúng nô tỳ vẫn chưa gặp qua.” Nữ hầu nói: “Chủ nhân không muốn giao tiếp với nữ tử, nên chúng nô tỳ chưa bao giờ gặp qua ngài ấy.”
Ly Nam Khê nghe vậy cũng không hỏi thêm nữa.
Tứ cô nương muốn chọn một cái vòng ngọc bích có tỉ lệ tốt.
Ngọc tốt ngọc xấu khác biệt rất lớn, Tứ cô nương lại không thể tự mình phân biệt được, phải năn nỉ đủ đường mới thuyết phục Trang thị đồng ý đi cùng với nàng ra gian ngoài chọn lựa.
Ly Nam Khê vốn không muốn vòng tay, chỉ muốn chọn một sợi dây đeo tay nhẹ nhàng một chút, mà trùng hợp là cả vòng ngọc cùng dây đeo tay đều không có kiểu nàng thích, nên nàng không đi cùng ra gian ngoài.
Trang thị để nữ hầu kia ở lại bồi Ly Nam Khê chọn lựa.
Phỉ Thúy Lâu vì bảo đảm sự thanh tịnh trong tiệm nên không cho phép nha hoàn bà tử đi vào, chỉ để cho phu nhân cùng các cô nương đi vào tiệm.
Bởi vì người đến mua trang sức đều là nữ quyến, nên phục vụ ở đây tất cả đều là nữ hầu.
Nữ hầu đều là những phụ nhân có gia thế trong sạch, khuôn mặt hiền lành.
Với thanh danh bên ngoài của Phỉ Thúy Lâu, tất nhiên sẽ không bạc đãi khách nhân, Trang thị vì vậy mới yên tâm cùng Tứ cô nương đi trước.
Ly Nam Khê sau khi chào cùng mẫu thân tỷ tỷ, liền đi qua một gian phòng khác, vừa đi vừa tùy ý hàn huyên vài câu cùng nữ hầu bên cạnh.
Đến khi nữ hầu đưa nàng sang một gian khác, bởi vì mỗi một gia đều có một nữ hầu tương ứng, nữ hầu kia tức