Lời nói của hắn khiến Ly Nam Khê thất thần.
Nàng như thế nào thì có liên quan gì tới hắn?
Nàng có cha mẹ, có huynh tỷ muội lo lắng cho nàng.
Hắn chỉ là người ngoài, nói như vậy có chút không đúng.
Tuy rằng trong lòng âm thầm mắng, nhưng đối phương cũng là có ý tốt.
Cho nên sau một hồi suy nghĩ, Ly Nam Khê thành tâm nói lời cảm tạ: “Đa tạ đại nhân quan tâm.” Rồi sau đó lại nói: “Ta phải nhanh chóng rời đi, mong đại nhân bỏ qua để ta qua cửa.”
Trọng Đình Xuyên nghe ngữ khí xa cách của nàng, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Hắn không biết mình đã làm gì khiến nàng hiểu nhầm.
Xem nàng hiện giờ còn không bằng lúc gặp hắn ở Chùa Sơn Minh.
Điều này khiến hắn có chút khó chịu.
Ly Nam Khê trông hắn thần sắc không tốt.
Nôn nóng muốn rời đi.
Nàng quá mức sốt ruột, trên trán rịn mồ hôi.
Lúc này Thường Phúc đứng bên cạnh nhìn nam tử xa lạ từ xa tiến lại, hương hai người thi lễ, giọng điệu ôn hòa: “Xin để ta đi thay một chuyến.”
Dáng người hắn cao gầy, tướng mạo bình thường, nhưng lại tản mát khí độ nho nhã, là người vừa gặp đã cảm thấy sự ấm áp.
Ly Nam Khê chưa bao giờ gặp qua người này, cảnh giác nhìn hắn.
Không đợi nàng mở miệng dò hỏi, hắn liền cúi người thi lễ, chủ động nói: “Ta là Tiếu Viễn, chưởng quầy của Phỉ Thúy Lâu.
Thủy Phí Lâu xảy ra sự tình ta liền ra mặt.”
Ly Nam Khê nghe vậy, tâm tình thả lỏng đôi chút, thế nhưng bàn tay nắm chặt then cửa lại không hề lơi lỏng.
Thấy nàng chăm chú nhìn mình, Tiếu Viễn lo lắng nói: “Đã có người tới tìm cô nương và người nhà cô nương để gây phiền toái.
Như vậy chỉ có hai nguyên do.
Hoặc là yêu hận tình thù, hoặc là tiền bạc.
Dựa vào thân phận người tới, nếu là loại người trước sẽ không trắng trợn táo bạo đến tìm, như vậy hẳn là gút mắc liên quan đến tiền bạc.
Đã là tiền bạc hoặc là cho mượn, hoặc là thiếu nợ.
Nhìn vào tình huống của cô nương việc người nhà thiếu nợ là không có khả năng.
Hiển nhiên là cho mượn.
Chẳng qua đối phương là mượn rồi không muốn trả lại, cũng có thể là cô nương không muốn cho mượn nên đối phương dựa thế mà gây chuyện?”
Tiến thêm hai bước, Tiếu Viễn lại nói: “Có thể nói đến chuyện tiền bạc chỉ có thể là bằng hữu hoặc người thân.
Cô nương cùng với người nhà vừa mới trở lại kinh thành không lâu, tự nhiên không phải là bạn bè đến tìm.
Chắc là người thân.
Đã là người thân phàm là tranh chấp tất nhiên muốn đả thương đến tình nghĩa đôi bên.
Cô nương không bằng để ta giúp người ra mặt.”
Lời hắn nói đạo lý rõ ràng, có trước có sau, thậm chí nói rất đúng trọng tâm khiến Ly Nam Khê âm thầm nể sợ.
Thế nhưng Ly Nam Khê vẫn có chút nghi hoặc: “Ngươi vì sao biết được chúng ta vừa trở lại kinh thành không lâu?”
Nàng cảnh giác nhìn Tiếu Viễn, thần sắc đề phòng: “Ngươi biết ta là ai?”
Tiếu Viễn giật mình, lúc này mới ý thức mình nhất thời lỡ miễng, quay đầu cười nhìn Trọng Đình Xuyên.
Trọng Đình Xuyên biểu cảm như không biết nhìn Thường Phúc.
Thường Phúc hiểu ý, biết chính mình bị đưa ra làm bia đỡ liền ôm quyền thi lễ với Ly Nam Khê, cất giọng nói: “ Vừa nãy ta cùng Tiếu chưởng quầy có nhắc qua chuyện này.”
Nói vậy cũng không có gì không đúng.
Thời điểm ở chùa Sơn Minh, hắn cùng Ly Nam Khê gặp qua gian tế, Ly Nam khê đã nói chuyện gia môn với hắn.
Ly Nam Khê nhìn hắn, cuối cùng hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nam tử cao lớn bên cạnh mình.
Trọng Đình Xuyên che miệng ho nhẹ một tiếng, ánh mắt không được tự nhiên dời đi nhìn về phía then cửa.
Thấy nàng bàn tay vẫn nắm chặt then cửa, hắn liếc nhìn ra hiệu cho Tiếu Viễn cùng Thường Phúc.
Tiếu Viễn và Thường Phúc hiểu ý, khẽ gật đầu.
Thường Phúc ngay lập tức bước tới bên cạnh cửa.
Đúng lúc Ly Nam Khê đang định mở miệng từ chối ý tốt của Tiếu Viễn, khăng khăng muốn tự mình ra ngoài.
Bất chợt bị bóng dáng nam tử cao lớn chắn ngang tầm mắt, đột nhiên ôm lấy bả vai nàng ôm vào trong lồng ngực.
Cùng lúc đó, tiếng cửa mở vang lên, hai người nhanh chóng lắc mình ra khỏi cửa.
Ngay sau đó cửa đóng lại, tiếng khóa cửa vang lên lạch cạch.
Ly Nam Khê nhất thời bị động không kịp phản ứng.
Nàng bị nam tử ôm vào trong ngực, mặt và mũi đầy mùi hơi thở ấm áp của hắn.
Hai đời làm người, nàng chưa bao giờ cùng với phụ thân và huynh trưởng thân cận như vậy huống hồ là với người ngoài như hắn, nhất thời có chút ngẩn ngơ.
Cũng may hắn chỉ ôm nàng như vậy trong thoáng chốc rồi lại buông ra.
Hai người cứ thế tiếp xúc gần gũi chỉ trong giây lát.
Ly Nam Khê vừa thẹn vừa bực, vội vàng lui về phía sau hai bước, đem khoảng cách giữa mình và hắn cách nửa mét, sau đó chạy tới bên cửa dùng sức đẩy.
Nàng gắng sức đến mấy cũng không mở được cửa đã bị khóa.
Ly Nam Khê tức giận, ngẩng đầu chất vấn: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Trọng Đình Xuyên chăm chú nhìn nàng, nói rõ ràng từng chữ: “Hiện tại ngươi không nên ra ngoài.
Trước đây những sự vụ ồn ào trong lâu Tiếu Viễn luôn là người đứng ra xử lý.
Có hắn ở đó đảm bảo mẫu thân và tỷ tỷ của ngươi không có việc gì.”
Ngừng lại một chút, hắn nhớ nàng tính tình bướng bỉnh nhất định không chịu nghe theo nên đành nhẫn nại giải thích thêm: “Ngươi đi không thích hợp bằng Tiếu Viễn.
Nếu không muốn mẫu thân ngươi khó xử, tốt nhất để Tiếu Viễn đi xử lý chuyện này.”
Lúc này Ly Nam Khê biết bản thân không thể ra ngoài nên cũng bình tĩnh đôi chút.
Cẩn thận nghĩ lại hắn nói cũng đúng.
Đám người Ngũ cô Nương muốn làm loạn ở đây, tất nhiên sẽ dùng tình thân làm sức ép tới nàng.
Tiếu Viễn là người ngoài, đây lại là nơi hắn quản lý, muốn xử lý việc này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Hơn nữa, còn có thể dễ dàng tạo cơ hội cho mẫu thân cùng tỷ tỷ ra khỏi đây, mảy may không để cho Ngũ cô nương gây sự.
Hơn nữa, ban đầu ba người bọn họ ở chỗ này là để thượng nghị.
Nếu nàng không ở lại đây, Tiếu Viễn sợ rằng sẽ không tự mình đi ra ngoài, sự việc ngoài ý muốn xảy ra, nhiều lắm hắn để cho thuộc hạ đi xử lý là được.
Bọn họ thật ra là có ý tốt muốn giúp nàng.
Nhưng việc bị người khác ép phải nhận lấy sự giúp đỡ làm Ly Nam Khê nghĩ thế nào cũng không cảm thấy dễ chịu trong lòng.
Nàng cảm thấy vẫn có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nhìn ra mấu chốt bên trong.
Nhất thời nàng liền đứng thẳng tại chỗ, không nhúc nhích.
Trọng Đình Xuyên nhìn thần sắc biến đổi trên khuôn mặt của nàng, một câu cũng không nói, bắt đầu có chút nóng vội, lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Nàng vẫn không hài lòng? Vẫn lo lắng chuyện ngoài kia?”
Không hài lòng là đúng, lo lắng là có nhưng quan trọng là nàng giận hắn…
Ly Nam Khê ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không thể không thừa nhận bọn họ vì nàng mà suy xét, cũng coi như là tận tình giúp đỡ.
Thế nhưng họ lại vì vậy mà khóa trái cửa nhốt nàng ở đây thì phải làm sao?
Nếu không may bị người khác phát hiện, không nói đến người khác, chỉ riêng cha mẹ huynh tỷ biết chuyện nàng cùng một đại nam nhân ở riêng trong phòng, e là có muôn vàn lý do cũng không giải thích được.
Ly Nam Khê trong lòng đầy rối rắm, vừa bực mình vừa cảm kích, rối loạn không nói thành lời.
Nàng rầu rĩ đừng ở đó, ấn đường dần nhăn lại.
Đột nhiên vai nóng lên.
Một cỗ lực đạo mạnh mẽ tiến lại gần lôi kéo nàng.
Ly Nam Khê ngạc nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện nam tử bên cạnh đang giơ tay ôm lấy bả vai của nàng kéo nàng về phía bên cửa sổ.
Ngón tay hắn thon dài mạnh mẽ, sức lực sử dụng cũng rất vừa phải, tuy khiến nàng không thể không đi theo hắn nhưng cũng không hề khiến nàng cảm thấy đau.
Dẫu vậy Ly Nam Khê trong lòng vẫn có chút bực bội.
Nàng vội bước đi theo hướng của hắn rồi nhanh chóng rời khỏi sự khống chế của hắn, vừa xấu hổ vừa buồn bực cất giọng trầm thấp: “Đại nhân giúp ta, ta rất cảm kích.
Nhưng xin ngài hãy chú ý chừng mực.”
Trọng Đình Xuyên thấy nàng đề phòng như vậy liền bật cười.
Tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu.
Đầu nhỏ của nàng không biết đang suy nghĩ gì.
Chẳng lẽ cho rằng hắn đối với nữ tử ai cũng cư xử bừa bãi như vậy.
Hắn đối với ai cũng đều tốt như thế?
Trọng Đình Xuyên nhịn không được liền bật cười thành tiếng, tư thế vẫn giữ như cũ: “Ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.
Tùy ngươi.”
Nói xong liền đi tới phía trước cửa sổ, vẽn màn trúc nhìn ra phía bên ngoài.
Mắt híp lại một nửa, quay đầu vẫy tay với nàng.
Ly Nam Khê không hiểu ý, nhưng thấy hắn liên tục vẫy tay gọi nàng liền thuận theo đi tới bên cạnh hắn, vén màn trúc nhìn theo.
Trọng Đình Xuyên hỏi: “Đây là mẫu thân và tỷ tỷ của ngươi?”
Ly Nam Khê nhìn hành lang trước mặt, lắc đầu.
Trọng Đình Xuyên tỏ ra nghi hoặc.
Lại nhìn thoáng qua bên ngoài, xác định những gì mình vừa thấy sau đó mới rút lại ánh mắt, nhìn Ly Nam Khê đang đứng bên cạnh mình.
Lúc này hắn mới ý thức được một vấn đề.
Tiểu nha đầu vóc người nhỏ xinh, thân nàng tuy cao nhưng chỉ có thể nhìn thấy hành lang cửa sổ ở bên ngoài.
Hắn cao hơn nàng mới có thể nhìn thấy tình hình dưới lầu.
Cũng may bên cạnh còn có một cái bàn.
Trọng Đình Xuyên nghĩ ra một ý, hắn duỗi tay chụp tới, đôi tay ôm lấy vòng eo của nàng đặt lên trên bàn.
Eo nhỏ của nàng nằm gọn trong tay hắn, hương thơm dịu ngọt của nàng phảng phất trước mặt khiến lòng hắn rung động, thiếu chút nữa không thể khống chế.
May mắn trong đầu hắn vẫn còn chút lí trí, nên mới không làm loạn trên người nàng, đem nàng vững vàng đặt lên bàn.
Ly Nam Khê dựa người vào cửa sổ, kiễng chân nhìn ra bên ngoài, đột nhiên bị bế thốc lên có chút bất ngờ.
Đợi đến khi cả người ngồi vững trên bàn nàng mới bắt đầu phản ứng xem vừa rồi chuyện gì đã xảy ra, nhất thời nóng nảy, lên tiếng chỉ trích: “Ngài như thế nào lại nói không giữ lời?” Vừa rồi không phải đã nói phải giữ chừng mực?
Trọng Đình Xuyên lúc này vẫn còn chưa hoàn hồn.
Tuy rằng đã rời khỏi người nàng nhưng lòng bàn tay cùng ngón tay vẫn còn lưu luyến hơi ấm trên người nàng.
Trông bộ dạng nóng nảy của tiểu nha đầu trước mặt hắn nhất thời không hiểu, mờ mịt nói: “Ta vừa rồi đáp ứng chuyện gì?”
Ly Nam Khê nhìn vẻ mặt không hiểu gì của hắn, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, khiến nàng càng thêm buồn bực, xoay đầu không thèm để ý tới hắn.
Thế nhưng khi nàng đẩy màn trúc nhìn tình hình phía dưới ngay lập tức liền hiểu được hắn vừa rồi kiên quyết bế nàng lên bàn để làm gì.
Mặc dù hắn là muốn giúp nàng, nhưng tại sao không nói trước với nàng một tiếng, tại sao lại tự ý hành động như vậy?
Suy nghĩ thoáng hiện trong đầu, Ly Nam Khê liền rũ mắt nhìn độ cao của chiếc bàn.
Nàng lập tức hiểu ra, dựa vào bản lĩnh của nàng, quả thật không thể tự mình leo lên…
Trong lòng một lần nữa lại dậy sóng.
Nàng vừa bực hắn, vừa biết ơn hắn.
Thế nhưng người nọ giống như khúc gỗ căn bản không ý thức được vấn đề trước mắt.
Hoặc là nói, nhìn biểu cảm và cử chỉ của hắn, dường như mọi thứ xảy ra đều là lẽ đương nhiên, không có vấn đề gì.
Ly Nam Khê vô cùng bực bội, muốn cùng hắn nói chuyện rõ ràng, nhưng đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của mẫu thân.
Những chuyện vừa rồi dường như không còn quan trọng, nàng lúc này chỉ chú ý tới bóng người phía bên ngoài kia.
Thấy nàng không còn để tâm đến mình nữa, Trọng Đình Xuyên mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn đem thân mình nấp sau cửa sổ, ánh mắt chuyên chú nhìn nữ tử trước mặt.
Ly Nam Khê phát hiện, mẫu thân và tỷ tỷ giờ phút này đang đứng ở nhà bên trái, mà ngũ cô nương cùng Đại Thái Thái thì ở phía bên phải.
Trung gian là Tiếu Viễn.
Tiếu Viễn đưa lưng về phía Trang thị cùng Tứ cô nương, đang cùng Ngũ cô nương nói chuyện gì đó.
Dáng vẻ ôn hòa nho nhã lúc trước sớm đã không còn, khuôn mặt vào giờ phút này chỉ còn sự phẫn nộ, đối diện với Ngũ cô nương giận dữ thành tiếng.
Phía bên này vài vị thái thái và cô nương đi tới lại bị nữ hầu ngăn lại mời quay trở về phòng.
Tại trung đường chỉ còn lại Tiếu Viễn cùng hai vị thái thái và hai vị cô nương của Ly gia.
Ngũ cô nương lúc đầu mấp máy lên tiếng cãi lại vài câu.
Sau lại chỉ thấy Tiếu Viễn lên tiếng giận dữ, mà Ngũ cô nương cúi đầu, thậm chí còn lấy khăn tay ra, có lẽ là đang khóc.
Tuy rằng Tiếu Viễn khuôn mặt lộ ra sự tức giận, nhưng thanh âm lại nén nhịn trầm thấp.
Ly Nam Khê ở bên này một chút thanh âm cũng không nghe được.
Chắc là Tiếu Viễn không muốn bị người khác nghe xong khiến thanh danh nữ nhi của Ly gia bị tổn hại mà cố tình làm ra như vậy.
Sau một hồi, Ngũ cô nương mở cửa xông ra, phía sau Đại thái thái đỏ mặt đuổi theo.
Trang thị cùng Tứ cô nương nói lời cảm tạ tới Tiếu Viễn.
Ly Nam Khê thấy thế liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Cũng may có Tiếu chưởng quầy.
Ta ít nhiều cũng phải cảm tạ hắn thật tốt.” Nói thế nào đi chăng nữa, sau khi cùng với Ngũ cô nương xảy ra xung đột mà trên mặt mẫu thân và tỷ tỷ vẫn còn có thể chứa ý cười là điều cực kỳ hiếm có.
Nàng vừa mới nói dứt lời, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười nhẹ.
“Cảm tạ hắn thì không cần.
Người nàng nên cảm tạ là ta.”
Ly Nam Khê lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, nghe vậy liền đánh mắt nhìn hắn.
Trọng Đình Xuyên từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn nàng.
Giờ phút này thấy nàng nghiêng đầu, tầm mắt sắp sửa chạm nhau liền đem ánh nhìn thay đổi ngay lập tức.
Ly Nam Khê nghĩ đến việc hắn nhất định không để cho nàng đi ra ngoài, một mực để người khác thay nàng giải quyết, thế nên Tiếu Viễn mới chủ động ra tay giúp đỡ, liền thật lòng nói: “Đa tạ ngài cùng Tiếu chưởng quầy.”
Tuy rằng Trọng Đình Xuyên nói người nàng nên cảm tạ là mình, nhưng không nghĩ đến nàng lại làm thật khiến trong lòng hắn bỗng có chút hụt hẫng.
Hắn cảm thấy nàng đối với hắn như vậy quá khách khí.
Ly Nam Khê biết sự tình của mẫu thân và tỷ tỷ đã được giải quyết liền muốn vội vàng đi qua đó, từ trên bàn định nhảy xuống.
Trong Định Xuyên thấy vậy thì hoảng sợ, vội vàng duỗi tay đỡ nàng.
Ly Nam Khê thấy sự giúp đỡ của hắn liền duỗi tay đẩy hắn sang một bên.
Trọng Đình Xuyên sắc mặt liền thay đổi.
Chiếc bàn này là hắn cố ý để ở đây cho tiện công việc xem sổ sách.
Ngay tại chỗ này hắn vẫn thường đứng xem sổ sách cho nên chiếc bàn so với những bàn khác cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa xung quanh bàn không có ghế dựa, dù là đi lên hay đi xuống hoàn toàn không có điểm tựa.
Tiểu nha đầu này như vậy lại kiên quyết từ trên bàn cao mà nhảy xuống…
Trọng Đình Xuyên thấy thế càng thêm khẩn trương.
“Làm loạn!” Hắn quát lớn: “Bàn cao như vậy, ngã bị thương thì làm sao?”
“Sao mà bị thương.” Ly Nam Khê xoay đầu.
“Ta đâu dễ bị ngã như vậy.”
Trọng Đình Xuyên nhìn mặt và tai nàng đỏ ửng, hiểu được là nàng đang thẹn thùng.
Ngẫm lại vừa rồi hắn ôm nàng một chút, lòng bàn tay đã nóng rát đến bây giờ còn chưa hết…
Nhìn bộ dạng lúng túng của nàng, tâm tình hắn đột nhiên tốt lên.
Nhưng vẫn như cũ không chịu cùng nàng thỏa hiệp.
Trọng Đình Xuyên vươn tay ra ngoài, duỗi đến trước mặt nàng, thành thật nói: “Để ta đỡ ngươi xuống”.
Dừng một chút, lại nói: “Ta đảm bảo không ôm ngươi.”
Ly Nam Khê không nghĩ tới hắn lại nói trắng ra như vậy, nghĩ tình hình trước mặt nàng lại xấu hổ, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn một cái.
Bốn mắt nhìn nhau, nàng không khỏi ngẩn người.
Trong ấn tượng của nàng, hắn là người đạm mạc, lạnh lùng lại tự phụ khó gần.
Nhưng lần đầu tiên nàng phát hiện hắn trông vậy cũng biết khẩn trương và lo lắng.
Ly Nam Khê lúc này mới hiểu được hắn vừa rồi nói sợ nàng bị thương đều không phải là tìm cớ hoặc tùy ý mượn cớ mà do hắn thực sự lo lắng cho nàng.
Nhưng khiến nàng nắm tay một nam nhân, nàng thực sự không làm được.
Ly Nam Khê ngẫm nghĩ một chút, chỉ tay về phía nam nhân hỏi: “Có thể duỗi về phía bên này một chút không?”
Trọng Đình Xuyên không rõ nguyên do, nghe theo ý nàng mà làm theo, đưa tay về phía trước duỗi ra.
Ly Nam Khê nhìn thấy tay hắn đặt đúng chỗ mình tính toàn liền dùng cánh tay rắn chắc của hắn làm điểm tựa để nhảy xuống bàn.
Trọng Đình Xuyên lúc này mới hiểu nàng không muốn cùng hắn tiếp xúc da thịt trực tiếp, cho nên cố ý tránh bàn tay hắn.
Thế nhưng nàng tính toán như vậy hoàn toàn sai lầm.
Hắn không có cách nào mượn lực để đỡ lấy nàng.
Vừa thấy tiểu nha đầu nhảy xuống, hắn thầm kêu hỏng rồi, vội vàng nghiêng người cất bước vươn ra tay còn lại.
Khó khăn lắm ở lúc Ly Nam Khê rơi xuống đất mà ôm lấy nàng.
Ly Nam Khê thân mình chưa vững đã ngã xuống ngay lập tức được đỡ lấy.
Chỉ trong chớp mắt, hắn liền buông nàng ra, cứ như chuyện vừa rồi không hề xảy ra.
Ly Nam Khê âm thầm thở dài, thật sự không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.
Nàng thấp giọng, nói: “Mẫu thân cùng tỷ tỷ ta hẳn đã không còn việc gì.
Ta muốn đi gặp họ.”
Ly Nam Khê nhẹ nhàng tiếng, sau đó lại không biết nói gì.
Trọng Đình Xuyên thấy nàng hơi cúi đầu, bên mái tóc vài sợi đang rũ xuống, liền muốn giúp nàng vén ra sau.
Thế nhưng hắn vừa mới bước lại gần, còn chưa kịp nâng tay lên thì cửa bên ngoài đã vang lên tiếng lạch cạch, có người đã mở ra.
Trọng Đình Xuyên lạnh lùng nhìn về phía cửa, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Thường Phúc đẩy cửa đi vào phòng, nhìn tư thế của hai vị trước mặt liền giật mình nhảy dựng lên, vội vàng nghiêng người để Tiếu Viễn tiến vào.
Tiếu Viễn cũng ngẩn người, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Hắn bước về phía Ly Nam Khê, chắp tay nói: “Ly tứ thái thái cùng tứ cô nương đã đi về phía gian nhà thứ năm.
Cô nương có thể đến đó