Câu hỏi đột ngột này khiến Lệ Nam Khê bỗng giật mình.
Nàng ngơ ngác nhìn sắc mặt đen như mực của nam nhân trước mặt, một lúc mới hiểu được "đưa đồ vật" trong lời nói của hắn là chỉ cái gì.
Lệ Nam Khê buồn cười hỏi: "Ngươi nghĩ vật này do hắn đưa cho ta sao?", sau đó theo quán tính định đưa vật trong tay đến trước mặt hắn, nhưng cuối cùng bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Đây là một góc váy áo của tỷ tỷ, sao lại có thể để cho một nam nhân xa lạ tùy ý nhìn thấy được?
Vì thế nàng liền nhanh chóng rụt tay về, lại lui về phía sau vài bước.
Trọng Đình Xuyên nhìn về phía cánh tay, sau đó lại nhìn lên khuôn mặt của nàng.
Thấy được vẻ hoảng loạn trong mắt của cô nương trước mặt, sắc mặt của hắn lại càng thêm tối lại: "Người kia rốt cuộc là ai? Tặng cho nàng cái gì?"
Bởi vì tay nàng nắm chặt, nên hắn cũng không thấy rõ là vật gì.
Nhưng mà, xem chất liệu vải gấm và hoa văn thêu trên đó, hình như… là phương khăn?
Tiểu nha đầu này thế mà lại có thể nhận phương khăn của người khác?
Lệ Nam Khê đương nhiên là không thể nói thẳng cho hắn biết, nghĩ một lúc, sau đó nói: "Xin lỗi, cái này không thể nói cho ngươi được."
Mày kiếm của Trọng Đình Xuyên nhăn lại càng sâu, môi mỏng mím lại thành một đường.
Tay hắn nắm chặt roi ngựa, ánh mắt di chuyển, thấy được hai nha hoàn phía sau Lệ Nam Khê.
Trọng Đình Xuyên tức khắc liền hiểu ra.
Hóa ra vì cái này mà tiểu nha đầu không muốn nói cho hắn biết, hóa ra là không muốn nhiều lời với hắn trước mặt người ngoài.
Nghĩ đến đây, ánh mắt lãnh lệ của hắn liền chuyển về hướng Kim Trản và Thu Anh phía sau, lạnh giọng nói: "Ta và tiểu thư các ngươi có chuyện quan trọng cần nói.
Hai người các ngươi tạm thời tránh đi một lúc."
Kim Trản và Thu Anh là nha hoàn hầu hạ Lệ Nam Khê từ nhỏ, thấy một nam nhân cao to, xa lạ như vậy xuất hiện, hai người đã sớm đề phòng.
Chỉ là thấy hình như tiểu thư có quen biết với hắn nên vẫn không bước đến ngăn cản.
Lúc này, quanh thân Trọng Đình Xuyên đã tỏa ra sát khí.
Bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho kinh sợ, Kim Trản và Thu Anh đã sợ đến mức hai chân đã run lên bần bật, nhưng vẫn kiên định mà đứng đó: "Chúng ta muốn ở đây với tiểu thư."
"Ta chỉ nói một lần thôi." Trọng Đình Xuyên khẽ quát: "Lui về phía sau, ba trượng."
Hai người khẩn trương nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê không nhịn được mà liếc Trọng Đình Xuyên một cái, hơi giận nói: "Hai nàng là người theo ta đã lâu, có thể tin được.
Chẳng hay, lục gia có chuyện gì khó nói?"
Trọng Đình Xuyên thấy nàng đã bắt đầu tức giận, không khỏi dịu giọng hơn một chút, nhẹ nhàng nói với nàng: "Nếu ta nói có chuyện quan trọng liên quan đến Lệ tứ lão gia, nàng nghĩ như thế nào?"
Nghe thấy có chuyện liên quan đến phụ thân nhà mình, Lệ Nam Khê đương nhiên không dám xem nhẹ.
Hai nha hoàn cũng là người hiểu chuyện, nghe xong lời nói kia, lại thấy Lệ Nam Khê gật đầu liền tự động lui về đằng sau ba trượng.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Lệ Nam Khê, sợ nam nhân hung ác kia sẽ làm chuyện xấu với tiểu thư.
Lệ Nam Khê thấy bọn nha hoàn đã không còn ở đây, liền vội nói: "Chẳng hay lục gia muốn nói phụ thân…"
"Đưa cho ta." Trọng Đình Xuyên vẫn chưa nói cho nàng, ngược lại duỗi bàn tay to lớn ra, ngữ khí cứng nhắc nói: "Đưa cho ta cái khăn kia.
Nếu nàng không thể tùy tiện nhận đồ vật của người khác, chi bằng để ta giúp nàng vứt đi vậy."
"Khăn?"Nhất thời Lệ Nam Khê cũng không thể phản ứng được: "Khăn gì?"
Ánh mắt Trọng Đình Xuyên khẽ chuyển, dừng trên cánh tay của nàng.
Lệ Nam Khê giật giật cánh tay, một lúc mới hiểu được thứ hắn nói là cái gì.
Nhớ đến vật trong miệng hắn vừa nói, Lệ Nam Khê bừng tỉnh, thì ra là hắn hiểu lầm, không khỏi cười nói: "Không phải là khăn cũng không phải là đồ của ta.
Chẳng qua là bị người khác buộc phải cầm giúp, ta cũng bất đắc dĩ, đang muốn trả lại cho chủ nhân của nó đây."
Ngực Trọng Đình Xuyên nãy giờ vẫn luôn nghẹn một cỗ buồn bực thật lớn, giống như không thể hóa giải, khiến lòng hắn rất khó chịu.
Nhưng sau khi nghe xong hai ba câu đơn giản của Lệ Nam Khê, hơi thở ứ trệ trong ngực bỗng nhiên lại thông thuận, cảm giác buồn bã cũng nháy mắt bay đi.
"Không phải của nàng." Hắn hơi gật đầu, khóe môi căng chặt dần dần thả lỏng, ngược lại còn cong lên sung sướng: "Nàng đang muốn trả vật này lại cho người khác."
Lệ Nam Khê suy nghĩ, hình như cũng có thể lý giải như vậy, liền gật đầu "Ừ" một tiếng.
Sắc mặt Trọng Đình Xuyên giãn ra, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Thì ra là hiểu lầm."
Lần này, chung quy là do hắn hiểu lầm tiểu nha đầu.
Hắn sợ nàng nghĩ nhiều sẽ tức giận với hắn, chưa đợi tâm tư của nàng quay lại, đã vội vàng nói: "Ta nghe nói, không lâu nữa, Giang Nam bên kia sợ là sẽ được tăng cường chú trọng.
Lần thanh tra này, cho dù Lệ tứ lão gia như thế nào, cũng nên hành động cẩn trọng."
Đề tài thay đổi đột ngột khiến Lệ Nam Khê nhất thời không phản ứng kịp.
Trầm ngâm một lát, nàng bỗng hiểu ra ý nghĩa trong những lời này của hắn, không khỏi thấp giọng hỏi: "Chú trọng, là chú trọng như thế nào?" Dừng một lát, lại hỏi: "Chú trọng bao nhiêu?"
Trọng Đình Xuyên không thể đem chuyện này nói rõ ràng, liền nhẹ giọng phun ra hai chữ: "Cực lớn."
Được chú trọng cực lớn…
Dưới bầu trời này, sự chú trọng lớn nhất, còn có thể là gì?
Lệ Nam Khê không nhịn được mà nhìn về hướng hoàng cung, sau đó lại vội vàng rủ mắt xuống.
Nàng suy nghĩ một lúc, ngước mắt lên nhìn hắn, nghiêm túc nói "Đa tạ", sau đó lại hơi cong thân mình chuẩn bị hành lễ với hắn.
Trọng Đình Xuyên không muốn nhìn thấy nhất là bộ dáng khách khí như vậy của nàng, thấy thế liền lập tức duỗi tay ra bắt lấy tay nàng, để nàng đứng thẳng lên, không thể cong người xuống hành lễ nữa.
Lệ Nam Khê vội nói: "Lục gia, ta…"
"Nàng không cần khách khí với ta như vậy." Ánh mắt Trọng Đình Xuyên sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng: "Chuyện này chẳng qua là do ta vô tình biết được mà thôi."
Cho dù là vô tình biết được, nhưng có thể đem chuyện quan trọng như vậy nói ra cho người không thân thích, trên đời này còn có được mấy người?
Lệ Nam Khê hiểu rõ tầm quan trọng của tin tức này.
Tuy nói phụ thân xưa nay làm qua thanh liêm chính trực, nhưng người trong quan trường, có nhiều chuyện thân bất do kỷ.
Đặt vào tình huống trở tay không kịp, không chắc được lúc đó sẽ như thế nào.
Bây giờ, nếu đã biết trước, đương nhiên sẽ có sự chuẩn bị.
Lệ Nam Khê nhìn tác phong hành sự của Vệ lục gia, đương nhiên quyền lực và tiền tài sẽ không thể lọt vào mắt hắn.
Nàng thật sự không biết lấy gì để cảm ơn hắn, chỉ có thể chân thành nói: "Đa tạ lục gia.
Sau này, nếu ngài có chuyện gì cần ta hỗ trợ, nếu có thể, ta tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ."
Nàng vốn nghĩ hắn cũng không để ý lắm đến những lời cảm tạ này của mình, người như hắn vốn dĩ không cần ai phải giúp đỡ.
Nhưng nào biết, sau khi đối phương nghe xong, ngược lại trên mặt còn hiện lên một tia ý cười.
"Nga?" Trọng Đình Xuyên gõ nhẹ roi ngựa vào lòng bàn tay, mặt mày sáng rực: "Nếu ta có việc cần nàng giúp đỡ, chỉ cần trong phạm vi năng lực của nàng, nàng sẽ đồng ý giúp ta?"
Lệ Nam Khê nghiêm túc nói: "Nhất ngôn cửu đỉnh.
Nếu ta đã nói ra, quyết không đổi ý."
Trọng Đình Xuyên chăm chú nhìn nàng, nói nhỏ: "Đừng quên những lời nàng đã nói hôm nay."
"Ừ.
Nhất định."
Tâm tình Trọng Đình Xuyên bỗng nhiên rất vui vẻ.
Hắn đang muốn nói thêm gì đó, cánh cửa bên cạnh đã vang lên tiếng kẽo kẹt, ngay sau đó hai tiếng hai giọng nói nhanh chóng truyền đến.
"Tư Tư, con thế nào rồi?"
"Tư Tư, muội ổn chứ?"
Lệ Nam Khê không nghĩ đến mẫu thân và tỷ tỷ sẽ cùng nhau vào đây.
Sau khi kinh ngạc, nàng liền vội nói: "Nương, tỷ tỷ, con không sao."
Lúc này, Trang thị và tứ tiểu thư mới thoáng yên tâm.
Hai người nhìn về phía Lệ Nam Khê, ngoài ý muốn phát hiện ra bên cạnh nàng còn có thêm một nam nhân nữa.
Người đó cực cao, ánh mắt sắc bén, phảng phất như kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, mang theo khí thế mạnh mẽ cùng với mũi nhọn kinh người, khiến người ta không rét mà run.
Tứ tiểu thư hoảng sợ, liên tục lui về sau.
Trang thị cũng rất kinh hãi, tuy không đến mức kinh hoảng thất thố giống tứ tiểu thư, nhưng trong lòng vẫn không khỏi kinh sợ, bà bình tĩnh đứng đó, nhưng không thể tiến đến nửa bước.
Trọng Đình Xuyên thầm than một tiếng, bây giờ sợ là không thể trò chuyện với tiểu nha đầu thêm được nữa, liền nghiêng đầu nói với nàng: "Ta phải đi rồi.
Nàng nhớ tự chiếu cố bản thân thật tốt."
Lệ Nam Khê luôn cảm thấy trong lời nói của hắn còn ẩn chứa một ý vị thâm sâu nào đó.
Nhưng bây giờ mẫu thân và tỷ tỷ đang ở cách đó không xa, nàng cũng không thể hỏi rõ ràng, đành nói: "Lục gia cũng bảo trọng."
Trọng Đình Xuyên từ trước đến nay đã nghe qua vô số người nói với hắn như vậy.
Nhưng chỉ có lời nói của nàng mới hợp tâm ý hắn nhất.
Cười nhẹ đáp một tiếng, tầm mắt Trọng Đình Xuyên khẽ dời, quét qua chiếc vòng trên cổ tay nàng, nói: "Nàng đeo đẹp lắm.
Lần sau ta phải ngắm lại kỹ hơn."
Thanh âm của hắn rất thấp, nhỏ đến nỗi chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được.
Lệ Nam Khê thấy hắn nhìn cổ tay mình, nói vậy là chính là chỉ cái vòng tay san hô mã não kia.
Lúc này mới nhớ lại chuyện lúc trước chưa thể tính toán với hắn, bỗng nhiên tức giận, nhịn không được liếc hắn một cái.
Trọng Đình Xuyên trầm thấp cười một tiếng, lại nhìn nàng thật sâu, sau đó mới hướng đến Trang thị đang đứng bên cạnh cửa, hơi hơi gật đầu, rồi sau người nhanh chóng đi mất.
Đợi hắn đã đi xa, Trang thị mới có thể hoàn hồn.
Kéo đại nữ nhi đang đứng phía sau, hai người cùng nhau đi đến.
Thấy Kim Trản và Thu Anh cũng đang vội vàng chạy đến, Trang thị cả giận: "Các ngươi sao lại không đứng đây bảo vệ tiểu thư?"
Hai người vội vàng hành lễ bồi tội.
Lệ Nam Khê vội cầm lấy tay của mẫu thân, nói: "Là lục gia bảo bọn họ lui ra, nói là có chuyện muốn nói với con." Sau đó nàng liền đến gần mẫu thân, kề sát tai bà, nhẹ giọng nói ra chuyện mà nam nhân vừa nãy đã nói cho nàng biết.
Đương nhiên Trang thị cũng hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề này, không khỏi ngạc nhiên, lẩm bẩm: "Khó trách hắn sai bọn nha hoàn lui ra."
Sau đó bà lại vẫy tay gọi Kim Trản và Thu Anh lại, sai hai người ra cửa canh giữ, còn mẹ con ba người cùng nhau đi đến một góc khuất gần đó.
Đến khi xung quanh không còn ai khác, Trang thị mới hỏi: "Chuyện này có đáng tin không?" Nói xong, bà liền đem những lời Lệ Nam Khê nói lúc này kể lại cho đại nữ nhi, đồng thời dặn dò tứ tiểu thư phải giữ kín chuyện này.
"Hẳn là rất đáng tin." Lệ Nam Khê nhẹ giọng nói.
Tứ tiểu thư thấy mẫu thân dường như cũng không quá tin tưởng, liền nói: "Vị đại nhân kia chính là người đã bắt tiểu thiếu gia Thẩm gia lúc ở chùa Sơn Minh."
Nàng vừa nói như vậy, Trang thị liền nhớ lại.
Ngày đó, lúc ở chùa Sơn Minh, Thẩm Vĩ kia quậy phá khiến đại sư giữ cửa bị thương, bị vị đại nhân trong tiểu viện thanh u kia trừng trị.
Lúc đó Lệ Nam Khê có nói người đó là một võ tướng, nghe nói nàng là nữ nhi Lệ gia, liền nhờ nàng xem giúp một bức tranh.
Lại nhớ đến nam nhân lúc nãy, Trang thị liền thật sự tin tưởng.
….
Người có thể có được loại huyết tinh sát khí này, đương nhiên phải là một võ tướng chinh chiến sa trường lâu năm mới có thể luyện thành.
Tứ tiểu thư thấy mẫu thân đang suy nghĩ, liền nói: "Vị đại nhân kia có thể khiến nhóm đại sư chùa Sơn Minh đến giữ cửa, đương nhiên là người quyền cao chức trọng, lấy thân phận của chúng ta thì không thể suy đoán ra.
Bây giờ hắn bằng lòng giúp đỡ, chắc là nhớ đến nhân tình ngày ấy Tư Tư đã giúp đỡ hắn."
Lệ Nam Khê vẫn còn đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để giải thích với mẫu thân và tỷ tỷ, nhưng không ngờ tỷ tỷ đã sớm giúp nàng nghĩ ra rồi.
Nàng có chút không tự nhiên, cúi đầu, nói qua loa: "Có lẽ là như vậy."
Trang thị thở dài: "Nếu là vị đại nhân kia, thì chuyện hắn nói không thể là giả được.
Sau khi quay về, ta sẽ viết thư cho lão gia, nhắc đến chuyện này một chút." Hơn nữa, lúc viết phải hàm súc một chút mới được.
Việc này đã nói xong, Trang thị liền hỏi về chuyện góc váy của tứ tiểu thư: "… Nghe nói Tư Tư đã giúp Trúc nhi, bây giờ, người kia ở đâu rồi?"
Lệ Nam Khê liền đưa góc váy trong tay ra, kể lại tình hình lúc đó, lại nói: "Hắn chạy trốn nhanh quá, con đuổi theo không kịp.
Nhưng may mà đồ vật đã lấy lại được rồi."
Tứ tiểu thư thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần vật này không rơi vào tay người ngoài là được.
ít nhất cũng không cần lo lắng về thanh danh.
Trang thị đang vội quay về để viết thư báo tin về Giang Nam cho Lệ tứ lão gia, cho nên vừa thu góc váy về, mẹ con ba người đã nhanh chóng gọi bọn nha hoàn cùng nhau quay về Huệ Lan uyển.
Trên đường quay về, Lệ Nam Khê lặng lẽ hỏi tứ tiểu thư: "Sao tỷ tỷ có thể nhận ra lục gia vậy?"
Tứ tiểu thư liền kể lại chuyện ngày ấy ở chùa Sơn Minh, lúc các nàng rời khỏi căn viện thanh u kia, nàng đã quay đầu nhìn thấy được vị đại nhân đó.
Dứt lời, còn không ngừng khuyên Lệ Nam Khê: "Ánh mắt của người này thật sự đáng sợ, lại rất hung dữ, chắc chắn tính tình rất thị huyết.
Hôm nay hắn có việc tìm đến thì thôi, sau này Tư Tư đừng nên tiếp xúc với loại người như vậy nữa."
Lúc này Lệ Nam Khê mới hiểu được, thì ra ngày đó Vệ lục gia đã đứng ở cửa viện.
Nàng cảm thấy Vệ lục gia không phải là loại người như tỷ tỷ nói.
Nhưng nàng cũng không thể giải được vì sao lại cảm thấy như vậy.
Huống chi, những chuyện hai người đã từng lén lút, nàng cũng không thể nói với tỷ tỷ.
Sợ tỷ tỷ lo lắng, nàng liền thuận miệng đáp ứng.
Nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy Vệ lục gia là người đáng sợ như vậy, liền nói: "Thật ra muội cảm thấy hắn vẫn khá tốt mà."
Tứ tiểu thư nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm.
Nhưng mà, từ ánh mắt cũng có thể hiểu được cơ bản về một người.
Ánh mắt của hắn khiến người ta sợ hãi, nói vậy, con người của hắn cũng rất đáng sợ, chẳng qua là đã khéo léo che đi thôi."
Trang thị vẫn luôn đi phía trước nhóm nữ nhi, bởi vì trong lòng bận suy nghĩ nên cũng không mở miệng nói gì.
Bây giờ sau khi nghe hai người nói như vậy, Trang thị mới quay đầu nhìn lại, nói: "Trúc nhi nói không sai.
Nhưng thật ra ta vẫn cảm thấy hắn không phải là người xấu."
Cẩn thận nhớ lại, Trang thị nói: "Tuy rằng hơi dọa người một chút, nhưng ánh mắt của hắn lại kiên định, bước đi trầm ổn, vừa nhìn là biết người này có tâm tính rất kiên định.
Tất là người nhân trung long phụng không thể nghi ngờ."
Tứ tiểu thư ôm lấy cánh tay Trang thị, cười nói: "Trước kia không phải phụ thân thường nói mẫu thân không giỏi nhìn người sao? Sao bây giờ ngài lại chắc chắn như vậy?"
Lệ Nam Khê cũng bước đến ôm lấy cánh tay còn lại của Trang thị, cười nói: "Bởi vì Vệ lục gia thật sự là người tốt.
Nếu như hắn là người xấu, tại sao lại có thể nói cho chúng ta biết chuyện này?"
"Đúng như vậy." Trang thị buồn cười ấn nhẹ vào trán Lệ Nam Khê: "Chỉ có con là hiểu thôi."
Chuyện này cứ trôi qua như vậy, ba người cũng không muốn nhắc lại nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, sáng sớm thức dậy, các vị tiểu thư đã vội vã rửa mặt chải đầu trang điểm.
Lệ Nam Khê sợ mình dậy sớm không nổi, nên buổi tối hôm trước đã cố ý ngủ sớm hơn một canh giờ.
Sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng nàng cũng có thể mơ mơ hồ hồ rời giường lúc tứ tiểu thư đang ăn sáng.
Quách ma ma và Kim Trản, Thu Anh vội vàng thay y phục cho nàng, lo sợ sẽ muộn giờ hẹn với lão phu nhân bên đó.
La ma ma còn có thể bình tĩnh hơn một chút.
Sáng sớm hầu hạ cho Trang thị xong, đã bị sai đến đây chuẩn bị cho Lệ Nam Khê .
Thấy bộ dáng hoảng loạn gấp gáp của mọi người, La ma ma cười nói: "Đừng gấp như vậy.
Phu nhân nói, tiểu thư chỉ cần ăn mặc chỉnh tề là được, nếu không kịp thì không cần son phấn trang điểm.
Dù sao thì tiểu thư xinh đẹp như vậy, tùy ý một chút cũng không sao."
Nghe xong lời nói của La ma ma, Quách ma ma mới hiểu ra.
Trang thị phân phó như vậy, kỳ thật cũng là sợ Lệ Nam Khê đoạt hết nổi bật, khiến hoàng hậu không vui.
Dù sao thì lần này chủ yếu là cơ hội của các vị đại tiểu thư.
Tuổi tác của bọn họ phù hợp, tiến cung là để cho hoàng hậu xem xét người nào phù hợp với vị trí quốc công phu nhân.
Vì thế, đương nhiên các vị tiểu thư phải trang điểm xinh đẹp, ăn mặc chói mắt một chút, thứ nhất là để thể hiện sự tôn trọng với hoàng hậu, thứ hai là để thể hiện sự coi trọng đối với mối hôn sự này.
Lệ Nam Khê có dung mạo tinh xảo, cực kỳ bắt mắt.
Nếu nàng trang điểm cẩn thận, sợ là người khác sẽ không có cơ hội thể hiện.
vì thế, theo ý của Trang thị, Lệ Nam Khê nên ăn mặc giản dị một chút, đỡ phải khiến hoàng hậu không vui, nghĩ nàng còn nhỏ đã có tính tranh đoạt, như vậy rất không tốt.
Lệ Nam Khê nghe xong cũng chẳng buồn để ý, đánh răng rửa mặt, sau đó nhanh chóng ăn xong bữa sáng, liền vội vàng đi đến chỗ Trang thị.
Lúc nàng đi tới, vừa lúc gặp Trang thị và tứ tiểu thư đang đi ra khỏi phòng.
Thấy trên trán muội muội rịn ra một tầng mồ hồi, tứ tiểu thư cười nói với Trang thị: "Nương, ngài xem Tư Tư kìa, nói không chừng lúc ăn sáng còn vội vàng đến như thế nào nữa." Vừa nói, nàng vừa rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi cho Lệ Nam Khê : "Sao thế? Đâu ai giục muội