Hồng Hi đế trầm ngâm một lúc, nhìn tiểu cô nương kia thêm vài lần nữa, sau đó liền chắp tay đi mất.
Đi đến khi không còn nghe được thanh âm cười nói vang đến nữa, Hồng Hi đế mới dừng lại, hỏi thái giám cận thân Chu công công bên cạnh: "Hôm nay tả thống lĩnh có ca trực?"
Chu công công liền biết tả thống lĩnh mà hoàng thượng nói chính là tả thống lĩnh gần đây mới được kế nhiệm, Vệ Quốc công Trọng Đình Xuyên, vội vàng khom người trả lời: "Bẩm, hôm qua tả thống lĩnh đã trực rồi ạ, hôm nay hẳn là lượt trực của hữu thống lĩnh.
Nhưng mà hôm nay hữu thống lĩnh có việc nên đã đổi ca với tả thống lĩnh, vừa vặn bây giờ có ở trong cung."
Ánh mắt Hồng Hi đế hơi trầm xuống, gật đầu nói: "Nếu như vậy, chờ khi Vệ tả thống lĩnh xong việc, gọi hắn đến Chiêu Ninh cung." Dứt lời, lại nhìn thoáng về hướng Vân Hoa các một lần nữa, sau đó vững vàng đi đến Chiêu Ninh cung.
Chu công công khom người lãnh mệnh.
Đợi khi Hồng Hi đế đã đi xa mới xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, Chu công công nhìn thấy một người quen, liền tiến đến chào hỏi: "Diệp ma ma đang đi đâu vậy? Ngươi thấy tả thống lĩnh ở đâu không?"
Diệp ma ma vốn dĩ đang đi rất vội vã, nghe vậy liền chậm lại bước chân, mỉm cười chào hỏi với Chu công công, sau đó nói: "Đương nhiên là tả thống lĩnh đang đi tuần tra khắp nơi trong cung, nhưng cụ thể là ở đâu, nô tỳ cũng không rõ." Bà tiến đến gần Chu công công hơn một chút, hỏi: "Công công công từ đâu đến vậy?"
"Từ Vân Hoa các." Chu công công thuận miệng nói, sau đó chỉ chỉ về phía trước: "Bệ hạ có lệnh, ta phải nhanh chóng đi tìm tả thống lĩnh." Nói xong liền từ biệt Diệp ma ma, sau đó nhanh chóng đi mất.
Diệp ma ma rũ mắt suy nghĩ một lúc, sau đó vội vã đi đến Vĩnh An cung.
Bước vào Vĩnh An cũng, đi lên từng bậc thang, cất bước tiến vào điện.
Diệp ma ma ngẩng đầu nhìn lên, đã có một người ngồi ngay ngắn ở đó, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đầu tóc bà lấm tấm hoa râm, mặc một thân áo gấm thêu hoa văn long phượng bằng vàng, trên đầu cài bộ diêu chim thúy vàng ròng nạm ngọc, tay cầm con dấu bằng ngọc, cổ tay đeo mười tám vòng xuyến vàng, khí độ cao quý đoan trang.
Diệp ma ma vội vàng bước đến hành lễ nói: "Bái kiến hoàng hậu nương nương.
Nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Nghe được giọng nói của Diệp ma ma truyền đến, Trọng hoàng hậu hé mắt ra, gác tay vào chiếc bàn gỗ tử đằng chạm khắc chim phượng bên cạnh, để cung nhân từ từ nâng dậy, chậm rãi đi đến ghế dựa gần đó ngồi xuống.
Sau đó mới quay sang hỏi Diệp ma ma: "Đã đến hết cả rồi?"
"Đều đến rồi ạ." Diệp ma ma biết đương nhiên đã có cung nhân bẩm báo với hoàng hậu chuyện này, nhưng vẫn cẩn thận bẩm báo lại chuyện mình đưa các tiểu thư lệ gia đến Vân Hoa các một lần nữa, lại nói tiếp: "Nô tỳ đã sai người đến bí mật giám sát.
Cuối cùng chỉ có ngũ tiểu thư và lục tiểu thư vào phòng, còn tứ tiểu thư và thất tiểu thư vẫn chờ ở bên ngoài."
"Ừ." Trọng hoàng hậu hơi gật đầu: "Nữ nhi tứ phòng được giáo dưỡng rất tốt." Các cung nhân bón phân gần đó, mùi thật sự rất khó ngửi, các nàng vẫn có thể nghiêm túc tuân thủ quy củ, không tùy ý đi loạn, chỉ nhìn chuyện này thôi đã có thể thấy hai vị tiểu thư còn lại không thể so sánh được.
Diệp ma ma nghĩ đến một chuyện khác, liền nói tiếp: "Nương nương, nghe nói lệ thất tiểu thư có nói với cung nhân bón phân là, lúc hoa sơn trà nở hoa không được bón phân, đặc biệt là loại phân giàu dinh dưỡng này.
Nếu không, sợ là hoa sẽ héo rũ rất nhanh."
"Sao?" Vốn đang ngồi ung dung đạm mạc, Trọng hoàng hậu bỗng nhiên khom người về phía trước, hỏi: "Nàng thật sự có nói như vậy?"
Trọng hoàng hậu vốn rất thích hoa sơn trà, nhưng hoa sơn trà trồng trong cung dù được dưỡng như thế nào vẫn luôn không quá tốt, héo úa rất nhanh.
Hoa nở không nhiều, thời gian ra hoa cũng không dài.
Hoàng hậu vẫn luôn tìm hiểu nguyên nhân, còn phân phó hoa thợ phải chú ý bón phân thật nhiều.
Bây giờ nghe nói bón phân sẽ khiến hoa héo tàn, sao có thể không kinh ngạc cho được?
Diệp ma ma cười nói: "Lệ thất tiểu thư quả thật đã nói như vậy.
Nhưng, nguyên nhân cụ thể, nô tỳ cũng không rõ."
"Lát nữa phải hỏi rõ một chút." Khuôn mặt Trọng hoàng hậu hiện lên ý cười, bỗng nhiên lại nghĩ tới chuyện khác, lại hỏi Diệp ma ma: "Ta thấy, tuy ngươi rất nhiều lần kể về các tiểu thư Lệ gia, nhưng đối với Lệ thất tiểu thư này mới là thiên vị thật sự.
Nghe nói lần trước đến Lệ phủ, ngươi còn tặng cho nàng một chuỗi vòng tay? Vòng tay này ở đâu mà có?"
"Đó là của nô tỳ được tặng." Diệp ma ma mỉm cười nói: "Vị tiểu thư kia cực kỳ xinh đẹp, nô tỳ thấy rất thích nên mới tặng cho nàng."
Trọng hoàng hậu chăm chú nhìn Diệp ma ma, yên lặng một lúc lâu, dần dần ý cười cũng bắt đầu lạnh đi.
Diệp ma ma vội vàng cúi đầu, đứng yên ở một bên.
Trọng hoàng hậu lại mở miệng, ngữ khí khác hẳn với ban đầu, nhìn chằm chằm Diệp ma ma, nói từng chữ một: "Vốn dĩ ta còn đang chờ ngươi nói thật, ai ngờ, cho ngươi một cơ hội, ngươi vẫn có thể lấp liếm trước mặt ta, nửa lời nói thật cũng không có."
Lời này nói ra, tuy ngữ khí không quá nặng nề, nhưng mang ý chỉ trích cực kỳ nghiêm khắc.
Diệp ma ma vội vàng quỳ xuống: "Nương nương minh giám, nô tỳ làm sao có gan lừa gạt ngài!"
Trọng hoàng hậu chậm rãi tựa lưng vào ghế, mi mắt hơi khép lại.
Diệp ma ma biết, đây là hoàng hậu đang rất tức giận.
Nàng hơi hé miệng, trong miệng đầy chua xót, cuối cùng thở dài một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nương nương còn nhớ ước định năm ấy không?"
Một lúc sau, giọng nói của Trọng hoàng hậu truyền đến: "Ước định gì? Ước định nào?"
"Chính là ước định của quốc công gia với nô tỳ."
Trọng hoàng hậu đột nhiên mở mắt ra, chống tay ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên hỏi: "Ý ngươi đang nói, là ước định năm đó?"
Dù chuyện kia đã qua rất lâu rồi, nhưng bà vẫn có thể nhớ rõ.
Năm đó, đệ đệ cùng cha khác mẹ của Diệp ma ma bị người xấu đuổi cùng giết tận, suýt bỏ mạng.
Lúc ấy, Trọng Đình Xuyên chẳng qua chỉ hơn mười tuổi, vậy mà có thể đơn thương độc mã xông vào cứu hắn ra.
Sau đó, Diệp ma ma quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói với Trọng Đình Xuyên, sau này, nếu quốc công gia có chuyện gì cần bà giúp đỡ, bà sẽ tận lực giúp, không kể sống chết.
Không kể sống chết.
Đối với lời thề son sắt như vậy, Trọng Đình Xuyên chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Một lần." Sau đó liền xoay người đi mất.
Bây giờ Diệp ma ma nhắc lại chuyện này một lần nữa, Trọng hoàng hậu mới mơ hồ cảm giác được chuyện gì đó, vội hỏi: "Không lẽ hắn nhờ ngươi giúp đỡ?"
"Đúng vậy ạ." Diệp ma ma căng thẳng nắm chặt lấy đầu gối, ngơ ngẩn nhìn xuống đất, thấp giọng nói: "Quốc công gia nói, nếu nô tỳ giúp đỡ ngài ấy chuyện này, coi như ước định kia đã xong."
Diệp ma ma là ma ma cận thân của hoàng hậu, rất được hoàng hậu tín nhiệm trọng dụng.
Dù không lớn như hoàng hậu, nhưng Diệp ma ma cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.
Trọng Đình Xuyên vậy mà lại đem cơ hội này dùng với Lệ phủ.
Thật ra, nếu không tin tưởng Trọng Đình Xuyên, không tin tưởng Diệp ma ma, năm đó hoàng hậu cũng sẽ không trơ mắt nhìn hai người bọn họ lập nên cái ước định kia.
Nhưng mà, như thế nào bà cũng không đoán được, Trọng Đình Xuyên lại có thể nhờ Diệp ma ma giúp đỡ một chuyện cỏn con như vậy.
Trầm ngâm một lúc, Trọng hoàng hậu mới chậm rãi nói: "Những lời này là do hắn bảo ngươi nói?"
Diệp ma ma biết chuyện này không thể lừa được hoàng hậu, dù sao bà đi theo hoàng hậu đã mấy chục năm, cách hành sự của bà đã sớm rõ trong lòng bàn tay.
Cho nên nhỏ giọng "vâng" một tiếng.
Bà suy nghĩ một lúc, sau đó dập đầu ba cái thật mạnh, dùng sức nói rõ ràng: "Nương nương, xin ngài hãy tin nô tỳ.
Nô tỳ làm chuyện gì cũng đều nghĩ đến nương nương đầu tiên, không bao giờ làm chuyện gì tổn hại đến người.
Nhưng chuyện này, nô tỳ đã đồng ý với quốc công gia, không thể tiết lộ bất cứ điều gì.
Nô tỳ chỉ giúp ngài ấy tặng đồ vật, sau đó cất nhắc lục tiểu thư một chút.
Không làm gì quá phận cả."
Trọng Hoàng hậu nâng tay xoa nhẹ ấn đường.
Bà rất muốn nổi giận.
Nhưng nhớ đến thân thể dính đầy máu tươi của đệ đệ Diệp ma ma, nhớ đến bộ dáng khóc lóc cực kỳ bi thương của bà, lại nghĩ đến sống lưng thẳng thắn của thiếu niên quật cường kia…
Trọng hoàng hậu cuối cùng chỉ thở dài, nói: "Thôi, đứng lên đi.
Nói thật mọi chuyện ta nghe xem."
"Vâng, chính là…"
Trọng hoàng hậu giơ tay ngăn lại câu nói kế tiếp của bà: "Đình Xuyên bảo ngươi chuẩn bị lý do như vậy, căn bản là hắn cũng không muốn gạt ta.
Ta nghĩ trong lòng ngươi cũng hiểu rõ.
Nói cách khác, lấy thủ đoạn của hắn, đương nhiên có thể làm được chuyện này mà không để lại dấu vết gì mới đúng, sao có thể để ngươi lộ ra sơ hở lớn như vậy trước mặt ta được."
Người khác có lẽ không hiểu Diệp ma ma, nhưng chủ tớ hai người đã sống với nhau hơn vài chục năm, chỉ có hoàng hậu là người hiểu rõ cách hành sự của Diệp ma ma nhất.
Từ trước đến nay, ngần ấy năm trời, Diệp ma ma đều không bao giờ nhận lễ vật do thuộc hạ "hiếu kính", vẫn luôn như vậy, sao bây giờ đột nhiên lại thay đổi?
Chắc chắn là có điều bất thường.
Diệp ma ma cúi đầu yên lặng.
Trọng hoàng hậu liền nói: "Nói cụ thể xem, chuyện là như thế nào?"
Diệp ma ma cười khổ: "Nô tỳ thật sự không biết.
Quốc công gia chỉ đưa cho nô tỳ một chuỗi vòng tay, nói là thấy ai xinh đẹp nhất thì tặng cho người đó, tránh cho bị những vị tiểu thư khác giành giật so bì.
Lại dặn dò nô tỳ, phải làm ra vẻ như thiên vị lục tiểu thư.
Chỉ có chừng đó, nô tỳ thật sự không biết gì nữa cả."
"Hắn nói, tặng cho người xinh đẹp nhất?" Trọng hoàng hậu nghe xong, nhịn không được cười: "Đứa nhỏ này nhìn bên ngoài thì lạnh lùng như vậy, kỳ thật cũng giống như những tiểu tử kia, đều thích những cô nương xinh đẹp."
Nghĩ đến chuyện này, bà bỗng trầm ngâm một lúc: "Ngươi nói thử xem, chẳng lẽ hắn thích vị tiểu thư kia rồi?"
Diệp ma ma lắc đầu nói: "Chắc là không phải đâu ạ.
Vị tiểu thư xinh đẹp kia tuổi tác còn quá nhỏ, quốc công gia sợ là chỉ xem nàng như một hài tử thôi."
Nghe vậy, Trọng hoàng hậu mới yên tâm hơn một chút.
Thê tử của Trọng Đình Xuyên nhất định phải cẩn thận lựa chọn.
Tuyệt đối không thể để Trọng Đình Xuyên bởi vì xúc động nhất thời mà làm bậy.
Ai cũng nói năm đó Lệ gia quá tàn nhẫn, lại có thể bỏ mặc Trọng Đình Xuyên trong lúc hắn khốn đốn như vậy, nhưng bà lại cảm thấy người Lệ gia rất thức thời.
Dựa vào cách hành sự cẩn thận của Lệ gia, chắc chắn vẫn có thể đứng vững trong vài chục năm tới.
Kết thông gia với một nhà như vậy, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
Huống chi, kết thân với Lệ gia, quốc công phủ cũng không phải không có lợi.
Đối với bà, cũng là như vậy.
Năm xưa Lệ Đại học sĩ tài học vang danh khắp thiên hạ, học trò vô số.
Lệ gia vẫn còn có những mối quan hệ rất chặt chẽ với đa số quan văn trong triều.
Đình Xuyên có thể coi là võ quan kiệt xuất ưu tú nhất hiện nay.
Nếu thành công kết thân với Lệ gia, Trọng gia đồng thời vừa có quan văn, vừa có võ tướng hậu thuẫn, nói như vậy, vị trí của bà có thể càng thêm vững chắc hơn.
Trọng hoàng hậu âm thầm thở dài.
Bà và hoàng thượng nhìn bề ngoài có vẻ như là tương kính như tân, nhưng chung quy vẫn không có tình cảm sâu đậm gì.
Người hoàng thượng sủng ái vẫn không thể là bà.
Nếu bà không cẩn thận tính toán, chỉ sợ qua vài năm nữa, hậu vị sẽ phải lung lay.
Lúc trước Trọng hoàng hậu cũng đã từng điều tra về tình hình nữ nhi Lệ gia, nhưng chỉ thu được những tin tức bên ngoài, không thể hoàn toàn tin tưởng.
Vì thế hôm nay nàng mới sắp xếp để các tiểu thư Lệ gia tiến cung, muốn xem xét thật kĩ, rốt cuộc thì vị tiểu thư nào thích hợp nhất.
Nhớ đến chuyện Trọng Đình Xuyên phân phó Diệp ma ma cất nhắc vị lục tiểu thư kia, Trọng hoàng hậu lắc đầu nói: "Cho dù nó có vừa ý lục tiểu thư kia, cũng không thể được."
Cho dù đã tiến cung, không ai mời, không ai thỉnh, nhưng vị lục tiểu thư kia vẫn có thể tự tiện mà chạy vào trong phòng để tránh mùi hôi.
Người không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy, sao có thể làm quốc công phu nhân được?
Trọng hoàng hậu hỏi Diệp ma ma: "Vừa rồi ngươi có nói, còn lại những ai không bước vào căn phòng kia?"
"Tứ tiểu thư và thất tiểu thư ạ." Diệp ma ma nói: "Chính là hai vị tiểu thư của nhà Lệ tri châu."
Lệ tri châu? Trọng hoàng hậu có biết.
Người này có năng lực, lại chính trực hơn nhị ca hắn nhiều.
Nói như vậy, sau này con đường làm quan của hắn có thể tương đối thuận lợi.
Nhưng mà, thất tiểu thư kia, nữ nhi của hắn…
Trọng hoàng hậu hỏi: "Ngày đó, Đình Xuyên nói ngươi tặng vòng tay cho thất tiểu thư?"
"Vâng ạ." Diệp ma ma nói: "Quốc công gia có nói là phải tặng cho người xinh đẹp nhất, nô tỳ thấy dung mạo của vị thất tiểu thư kia cực kì tinh xảo, đương nhiên là tặng chuỗi vòng đó cho nàng."
Trọng hoàng hậu chậm rãi đứng dậy.
Đình Xuyên là muốn nói cho bà biết, hắn vừa ý nhất là lục tiểu thư, nhưng hắn cũng đã từng nói qua với bà, nếu như không được, thì chọn người xinh đẹp nhất cũng tốt.
Lúc trước vào cung, Đình Xuyên đã từng nói với bà một câu.
"Nếu như không tìm được người thích hợp nhất, vậy chi bằng chọn một người xinh đẹp một chút, cưới về trưng trong nhà cũng là cảnh đẹp ý vui."
Khi nói những lời này, vẻ mặt Trọng Đình Xuyên rất thờ ơ, căn bản là không để ý đến mối hôn sự này lắm.
Nói như vậy, tặng vòng tay cũng chỉ là chuyện trùng hợp mà thôi.
Nhưng ngẫm lại, Trọng hoàng hậu lại cảm thấy cũng có chút đạo lý.
Nếu phu thê không thể có tình cảm với nhau, vậy chi bằng chọn ra một người xinh đẹp nhất.
Có kiều thê mỹ lệ ở nhà, dù Vệ Quốc công có lãnh tình, nhưng dù sao cũng sẽ nể mặt Lệ gia vài phần.
Chỉ khi hắn nể mặt Lệ gia, có tình cảm bền chắc với thê tử, thì quan hệ giữa hai nhà Trọng Lệ mới có thể càng thêm chặt chẽ, hậu vị của bà mới có thể được củng cố.
Trọng hoàng hậu chậm rãi bước ra ngoài, trong lòng cân nhắc rất cẩn thận.
Thấy hoàng hậu ra ngoài, lúc này Diệp ma ma mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà xoay người đi theo phía sau hoàng hậu, chưa đi được vài bước, Trọng hoàng hậu bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi Diệp ma ma: "Vị tiểu thư nhỏ nhất kia, năm nay bao nhiêu tuổi?" Bà nhớ rõ Diệp ma ma có nói qua, vị tiểu thư kia tuổi vẫn còn nhỏ.
"Bẩm, năm nay mười ba, qua năm sau mới được mười bốn tuổi ạ." Diệp ma ma khom người cung kính trả lời.
"Nàng năm nay chỉ mới mười ba tuổi, qua năm sau mới được mười bốn" Giọng nam trầm thấp vang lên trong Chiêu Ninh cung, mang theo một chút bất đắc dĩ: "Bệ hạ cảm thấy, ta sẽ thích một nha đầu nhỏ như vậy sao?"
Cung Chiêu Ninh, xa hoa lộng lẫy.
Mùi long tiên hương như có như không thoang thoảng quanh điện, thời thời khắc khắc đều như muốn nhắc nhở người ta, đây là Chiêu Ninh cung tôn quý bậc nhất của hoàng cung.
Hương vị như vậy, khiến không khí nghiêm túc bên trong càng thêm mạnh mẽ.
Trọng Đình Xuyên đứng đối diện, cách Hồng Hi đế một khoảng rất xa.
Hôm nay hai người đều mặc áo bào màu đen nhưng Trọng Đình Xuyên là hoa văn ám vân cùng với hoa đoàn, Hồng Hi đế là hoa văn ngũ dơi chúc phúc.
Mặc màu tối như vậy, càng khiến sắc mặt hai người đều không quá tốt.
Hồng Hi đế nghe xong lời nói có vài phần bất đắc dĩ của Trọng Đình Xuyên, liền cẩn thận quan sát nam nhân trẻ tuổi đang ngồi cách đó không xa.
Cao lớn mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, khí độ lỗi lạc.
Tuy chỉ im lặng ngồi đó, nhưng quanh thân lại có thể toát ra khí thế sắc nhọn như lưỡi đao, lộ ra sự quả cảm và kiên nghị không có gì có thể ngăn cản nổi.
Khí thế này chỉ có người đang ở trên đỉnh cao tiền tài và quyền lực mới có thể có được.
Theo lý mà nói, người trầm ổn trưởng thành như vậy, sẽ không thể nào nhìn trúng một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa được.
Nhưng, thế sự khó đoán.
Chuyện tình cảm, đâu ai biết trước được?
Lỡ như?
Huống chi, bức họa nữ nhân ngày đó Trọng Đình Xuyên đưa cho hắn, nụ cười đó thực sự rất giống với tiểu cô nương kia…
Hồng Hi đến biết Trọng Đình Xuyên là người kín miệng, nếu hắn không muốn nói, thì có cạy miệng cũng không được, liền nói: "Xưa nay, ngươi làm việc đều có chừng có mực, đối với chuyện này, không nên xúc động.
Tuy nhan sắc của nữ nhi Lệ gia không tệ, nhưng cũng không phải là lương phối.
Ngươi đừng vì chuyện này mà phạm phải sai lầm.
Nếu không, sợ là sẽ ảnh hưởng đến cả đời."
Tuy rằng lời nói của hắn quá nặng nề, nhưng nghe kĩ, thật sự đều là suy nghĩ của bậc trưởng bối vì lo lắng cho con cháu trong nhà mà nói ra.
Nhìn đến đầu tóc lấm tấm bạc của Hồng Hi đế, Trọng Đình Xuyên giật giật thân mình, gật đầu nói: "Ta hiểu rõ, đa tạ bệ hạ nhọc lòng quan tâm."
Dừng một lúc, hắn lại vô cùng bình thản mà hỏi tiếp: "Nếu thật sự ta động tâm với nữ nhi Lệ gia, bệ hạ sẽ làm như thế nào?"
"Người Lệ gia?" Hồng Hi đế cười nhẹ: "Nếu ngươi thật sự coi trọng người Lệ gia, ta ngược lại là hoài nghi chính mình lúc trước đã đánh giá ngươi quá cao rồi."
Dứt lời, hắn thu lại nụ cười hòa ái vừa rồi, lạnh lùng nói: "Bọn họ đối xử với ngươi như vậy, ngươi vẫn có thể động tâm tư sao?"
Trong Đình Xuyên trầm mặc không nói.
Lại đột nhiên nhớ tới bức họa kia, tiểu cô nương trong Vân Hoa các kia bắt đầu chậm rãi nhập làm một với nữ nhân trong bức họa.
Hồng Hi đến chậm rãi đứng dậy, ánh mắt uy nghiêm, nhìn thẳng vào Trọng Đình Xuyên: "Chẳng lẽ ngươi thật sự nhìn trúng hài tử kia?"
"Sao có thể?" Trọng Đình Xuyên cười nhạt một tiếng, phất phất ống tay áo, thần sắc thanh lãnh: "Chẳng qua chỉ là nhớ đến chút chuyện cũ mà thôi."
Lúc hắn nói lời này, sắc mặt ngưng lại một cỗ lệ khí, khiến người ta không rét mà run.
Thực rõ ràng, chuyện hắn đang nghĩ đến thực sự khiến hắn rất tức giận.
Rất có khả năng là do bị nhắc lại chuyện năm đó Lệ gia lạnh nhạt bỏ rơi hắn.
Hồng Hi đế yên lặng nhìn chằm chằm hắn một lúc, cuối cùng gật đầu tán thưởng, cười nói: "Phải nên như thế."
Trọng Đình Xuyên kéo kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười.
Hồng Hi đế liếc nhìn người bên cạnh, giơ tay lên.
Một lát sau, Chu công công mang theo hai gã công nhân bưng một khay đựng vô số những cuộn tranh đến.
Bởi vì tranh được cuốn lại, nên không