Phản ứng của Mai Giang Ảnh rất nhanh, bước chân nhanh chóng dịch chuyển chệch qua một bên, tránh chính diện đụng phải Trọng Đình Xuyên.
Sau khi ổn định thân mình, hắn khẽ phất quạt xếp, nhẹ nhàng phe phẩy, mỉm cười nhìn Trọng Đình Xuyên: "Không biết quốc công gia làm vậy là có ý gì?"
Ánh mắt thanh lãnh của Trọng Đình Xuyên quét qua hắn: "Vừa rồi Mai tam công tử có nói đã cho một nha hoàn tên Văn Lan đem vứt thứ kia rồi.
Nếu đã được vứt đi, tại sao lại còn có thể làm hại đến người khác? Không bằng tam công tử hãy gọi người này đến, hỏi rõ ràng xem, chuyện là như thế nào."
Hắn vừa nói xong, nữ quyến Trọng gia cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy.
Đồ vật là do nàng vứt đi, phải biết được nguyên nhân rõ ràng mới được."
Mai Giang Ảnh nhìn Lệ Nam Khê, thấy nàng không phản ứng liền gật đầu, sai người gọi Văn Lan tới.
Sau đó hắn lại gọi một nha hoàn khác đến, phân phó: "Ngươi dẫn đường cho lục thiếu phu nhân đi thay y phục đi." Lại nói với Lệ Nam Khê: "Y phục này của ngươi đã bị bẩn, không bằng đi thay bộ khác."
Váy áo của Lệ Nam Khê đã sớm bị dịch nôn làm cho vừa bẩn vừa hôi.
Lúc nãy chỉ lo cứu người không cảm thấy gì, lúc này bị hắn nhắc nhở mới phát hiện ra.
"Đợi Giang Uyển đến đây đi." Lệ Nam Khê biết Mai Giang Uyển đã đi tiễn Nghiêm Minh Duyệt, sau khi quay về nếu biết được chuyện tất nhiên sẽ đến đây thăm hỏi, liền giải thích: "Vóc người của Giang Uyển xấp xỉ với ta."
Trọng Đình Xuyên nghe Mai gia tiểu thư kia trong miệng của nàng có vẻ rất thân thiết, biết được nàng đã tìm được bằng hữu hợp ý không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn rất vui mừng, nắm lấy tay Lệ Nam Khê, nói nhỏ: "Hay là để ta sai người mang y phục đến?"
Cẩm Tú các cách Mai phủ không tính là gần, nhưng nếu ra roi thúc ngựa thì cũng sẽ không tốn bao nhiêu thời gian.
Lệ Nam Khê còn chưa trả lời, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm xôn xao.
"Sao lại như vậy? Xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà bây giờ ta mới biết.
May mà có Lệ Nương và Bình Lan đến gọi ta, ta mới biết được, nếu không còn không biết còn phải ngồi nghe Nghiêm tiểu thư oán giận đến khi nào nữa."
Tiếng nói chuyện ngày càng gần, rồi sau đó màn cửa liền bị xốc lên, Mai Giang Uyển và Chu Lệ Nương, Liễu Bình Lan theo thứ tự đi vào.
Mai Giang Uyển liếc mắt liền thấy được thân ảnh nho nhỏ trên giường, vội vàng hạ giọng xuống.
Sau khi hành lễ với Vệ Quốc công, Mai Giang Uyển liền đi đến, nắm lấy tay Lệ Nam Khê hỏi chuyện.
Sau đó lo lắng nhìn Trọng Lệnh Nguyệt, hỏi Mai Giang Ảnh: "Thật sự không có gì đáng ngại chứ?"
Mai Giang Ảnh thở dài: "Hẳn là vậy." Sau đó cũng nói tình hình đại khái cho Mai Giang Uyển nghe.
Mai tam lang xưa nay cao ngạo, mọi khi rất ít tiếp xúc với nữ nhân, đây là lần đầu được nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, các tiểu thư Trọng gia cùng với Chu Lệ Nương, Liễu Bình Lan đều không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
Mai Giang Ảnh làm như không biết, ngữ khí đạm mạc nói chuyện với Mai Giang Uyển, ngẫu nhiên nói thêm hai câu với Lệ Nam Khê.
Đã có nhóm Mai Giang Uyển ở đây, Trọng Đình Xuyên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng đứng bên cạnh, mặt không biểu cảm nhìn một màn này.
Đợi đến khi nghe xong, Mai Giang Uyển mới đột nhiên nhớ đến chuyện dẫn Lệ Nam Khê đi thay y phục nhưng còn chưa kịp cất bước rời đi, màn cửa lại đong đưa một lần nữa, Văn Lan đã tiến vào phòng.
Mai phu nhân cũng theo sát phía sau.
Tuy xảy ra chuyện Trọng Lệnh Nguyệt, nhưng khách khứa bên kia cũng không thể chậm trễ.
Sau khi sai người đi sắc thuốc, Mai phu nhân liền vội vã đi đến thính đường bên cạnh tìm nhóm Trương phu nhân, lại sắp xếp người dẫn các vị phu nhân tiểu thư đi đến Kim Trà viện chơi ném thẻ vào bình rượu.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa mới vội vàng quay lại đây.
Nha hoàn bên người của bà vừa mới tiếp nhận dược đã được bà tử nấu xong, Mai phu nhân cũng vừa vặn thấy Văn Lan đi vào viện liền đi vào theo.
"Trương đại nhân bốc hai phương thuốc.
Một phương phải uống ngay lập tức, một phương từ từ uống sau để điều dưỡng thân mình." Mai phu nhân nói, sai nha hoàn bưng chén thuốc đặt trên chiếc bàn bên cạnh giường: "Bây giờ phải mau chóng uống chén thuốc này mới tốt được."
Chưa đợi Lệ Nam Khê đi đến, Cổ ma ma đã tiến lên trước một bước, đỡ Trọng Lệnh Nguyệt ngồi lên, đem chén thuốc từ từ rót vào miệng của nàng.
Lúc trước Cổ ma ma được sắp xếp ở chỗ nghỉ ngơi cho người hầu, không thể đi vào Ngọc Hà viện.
Bây giờ Trọng Lệnh Nguyệt xảy ra chuyện, Lương thị liền sai người gọi Cổ ma ma đến đây.
Lúc Cổ ma ma đút thuốc cho Trọng Lệnh Nguyệt, Văn Lan cũng bắt đầu kể lại đại khái chuyện lúc trước: "Nô tỳ xác thật là đã vứt củ bỉ ngạn ấy đi rồi nhưng mà lúc ấy sọt rác không có ở nơi đó, có lẽ là đã đầy nên được người khác mang đi đổ rồi.
Vì thế nô tỳ liền ném nó dưới chân tường."
Nói đến chuyện này, Văn Lan cũng rất hối hận.
Nếu không phải nàng nhất thời không cẩn thận làm hỏng một củ bỉ ngạn, có lẽ cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Văn Lan là đại nha hoàn bên người Mai Giang Ảnh, xưa nay rất trầm ổn.
Nghe nàng nói như vậy, Mai phu nhân cũng rất khó hiểu: "Vậy tại sao Trọng Lệnh Nguyệt lại ăn nó?"
"Hơn nữa, tại sao nó lại đi đến đó?" Mai Giang Ảnh nghĩ cả trăm lần cũng không ra.
Đang lúc tất cả đều đang vắt óc suy nghĩ, liền nghe được thanh âm kinh hỉ của Cổ ma ma vang lên: "Tiểu thư! Tiểu thư, người sao rồi? Có cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Mọi người đều vội vàng nhìn lại trên giường.
Quả nhiên.
Lông mi của tiểu cô nương động đậy một chút, không bao lâu sau, hai mắt đã chậm rãi mở ra.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trương thái y thở dài: "Như vậy là tốt rồi.
Không có việc gì đâu."
Một tiếng khóc nhỏ vang lên.
Lương thị vội vàng sai người dìu Ngô thị đang ở bên phòng cách vách đến đây.
Cổ ma ma ôm Trọng Lệnh Nguyệt vào ngực, dỗ dành một hồi lâu, lúc này tinh thần Trọng Lệnh Nguyệt mới tỉnh táo hơn một chút.
Trọng Phương linh không nhịn được mà vội vàng hỏi: "Nguyệt nhi, sao con có thể hái được hoa nhài kia?"
Ai ngờ Trọng Lệnh nguyệt nghe xong câu hỏi này, trên mặt liền lộ vẻ kinh hoảng.
Nàng vội vàng nhìn qua nhóm nữ quyến Trọng gia, sau đó khẩn trương rụt cổ lại, nép vào trong lồng ngực của Cổ ma ma, không chịu chui ra.
Ai khuyên cũng không nghe.
Ngay cả khi Ngô thị ngồi xuống bên mép giường trò chuyện với nàng, nàng cũng chỉ run bần bật, không dám để ý đến.
Lúc này trong phòng lại vang lên tiếng vỗ bàn.
Ngay sau đó, là thanh âm lạnh lùng của Trọng Đình Xuyên.
"Nếu không phải do ngươi tùy ý chạy loạn thì làm gì đến nỗi xảy ra những chuyện như thế này? Bây giờ nếu ngươi không mau kể hết sự thật ra, e là cũng không thể hồi phủ được nữa."
Thanh âm mang theo băng sương, khiến nhân tâm kinh sợ.
Lệ Nam Khê biết Trọng Đình Xuyên nói như vậy chỉ là vì muốn ép Trọng Lệnh Nguyệt nói ra tình huống thực tế, để cho Mai gia và mọi người một công đạo rõ ràng, nhưng cũng không nhịn được mà mắng thầm trong lòng, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Hung dữ như vậy, không sợ sẽ dọa tiểu hài tử khóc sao? Lỡ như nàng sợ quá không dám nói luôn rồi sao?
Nhưng ngoài dự liệu, Trọng Lệnh Nguyệt kiên cường hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Tiểu cô nương thân mình giật giật, sau một hồi, chậm rãi chui ra khỏi lòng ngực của Cổ ma ma, cúi đầu nức nở dùng tay áo lau nước mắt, sau đó nhỏ giọng nói: "Con, con chỉ là muốn đuổi theo mèo trắng mà thôi."
Thanh âm trong trẻo mềm mại nhưng lời nói ra lại khiến mọi người kinh ngạc.
"Mèo trắng?" Mai Giang Ảnh tiến đến một bước: "Lớn bằng chừng này đúng không?" Sau đó hắn dùng tay ước lượng một khoảng dài một thước rưỡi.
Trọng Lệnh Nguyệt cẩn thận ngẩng đầu nhìn xem, sau đó rũ mắt xuống: "Vâng, khoảng chừng đó."
"Là Cầu Cầu sao?" Mai phu nhân kinh ngạc nói: "Nguyệt nhi đi theo nó làm cái gì?"
Cầu cầu kia là thú nuôi của nhị công tử, mọi khi chưa bao giờ chạy loạn.
Nhưng hôm nay khách khứa đông đúc, không có ai rảnh rỗi đi quản nó, tùy ý đi loạn cũng là chuyện bình thường.
Trọng Lệnh Nguyệt rụt lại thân mình, vẫn chưa trả lời câu hỏi này của Mai phu nhân, mà kể lại nguyên nhân vì sao nàng lại hái được đóa hoa nhài kia.
Lúc ấy thấy mèo trắng xuất hiện trước cổng Ngọc Hà viện, lại thấy người lớn cũng không ai để ý đến nàng, vì thế liền đuổi theo nó ra tới bên ngoài.
Sau đó, nhìn thấy mèo trắng ngừng lại chơi đùa với "củ tỏi" ở bên kia, nàng cảm thấy rất tò mò, nên liền đi qua.
Nơi nó chơi đùa gần với vườn hoa nhài.
"Củ bỉ ngạn." Lệ Nam Khê trầm ngâm nói: "Sau khi thấy củ bỉ ngạn kia, Nguyệt nhi có ăn nó không?"
"Con không có ăn." Trọng Lệnh Nguyệt vội vàng phủ nhận, nhưng sau đó lại có chút sửng sốt, hơi không xác định lẩm bẩm: "Con, con cũng không biết."
Tiểu hài tử rất nhanh đói.
Mai phu nhân biết rõ điểm này, nên trên bàn cũng dọn rất nhiều thức ăn và điểm tâm, chính là vì để bọn hài tử ăn nhiều một chút, tránh để đói bụng.
Lúc ấy có một món bánh tráng kẹp rau trộn.
Bởi vì trong bánh kẹp có đầy đủ thịt, rau nên Ngô thị liền lấy cho Trọng Lệnh Nguyệt ăn, còn cố ý hù dọa Trọng Lệnh nguyệt không được kén ăn, phải ăn hết rau thịt trong đó, nếu không giữa trưa sẽ không cho nàng ăn bánh ngọt.
Thời tiết nóng bức nên trong rau trộn có cho thêm một ít tỏi băm.
Trọng Lệnh Nguyệt xưa nay nghe lời, cũng không ghét tỏi, cho nên liền ngoan ngoãn cầm bánh ăn.
Ngay cả tỏi băm kẹp trong đó cũng ăn hết.
Sau đó, nàng lại đi theo con mèo trắng, thấy nó đang vờn qua vờn lại củ tỏi đã hơi nát kia.
Nhưng con mèo đó cũng không hề sợ người, thấy nàng đi đến cũng không có phản ứng gì cả, chỉ tiếp tục chơi đùa.
Trọng Lệnh Nguyệt muốn hái một ít hoa nhài, cho nên ngồi xổm xuống, đặt cuốn bánh còn đang ăn dở trên đùi, sau đó vươn tay hái hoa.
Nào biết hái hoa quá vui vẻ, đến mức lúc đứng dậy quên mất cuốn bánh còn đang ở trên đùi mình, không cẩn thận liền để nó rơi xuống đất.
Tuy bánh đã hơi bẩn, nàng rất muốn vứt đi.
Nhưng lại sợ mẫu thân phát hiện ra chuyện nàng lãng phí thức ăn sẽ mắng nàng, cho nên cho dù bánh có bẩn cũng vẫn phủi phủi một chút rồi bỏ vào trong miệng.
Cũng may cũng chỉ có một chút bụi đất.
Nhai nhai vài miếng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nàng chỉ cho là bởi vì đất dính vào, nên cũng không nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ đến, hình như cũng có khả năng là bánh kia cũng đã bị dính một chút "tỏi nát" mà con mèo kia đã chơi.
Nghe xong lời nói của Trọng Lệnh Nguyệt, Ngô thị vừa sợ vừa tức giận.
Nhưng nữ nhi còn chưa khỏe lại, nàng cũng không nỡ đánh đòn, tức giận nắm lấy mép giường, khóc ròng: "Một cái bánh ăn dở có đáng gì đâu? Sao ta lại có thể trách mắng gì con chứ! Nếu chỉ là bởi vì chuyện này mà suýt chút nữa mất mạng, có đáng hay không?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, yên lặng không nói gì cả.
Vì ai cũng biết được, từ trước đến nay Ngô thị vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với Trọng Lệnh Nguyệt, không thuận mắt một chút sẽ lập tức trách mắng nàng.
Nếu hôm nay không có chuyện này xảy ra, nếu Trọng Lệnh Nguyệt thật sự vứt cái bánh kia đi, Ngô thị phát hiện ra sợ là chắc chắn sẽ quát nàng.
Mai Giang Uyển nhớ câu hỏi của mẫu thân lúc nãy vẫn chưa được tiểu cô nương kia trả lời, liền hỏi lại một lần nữa: "Không biết tại sao Nguyệt nhi lại đi theo Cầu Cầu thế?"
Nếu nàng không nhìn lầm, tính tình của tiểu cô nương này có chút nhút nhát, không giống như sẽ tùy ý chạy loạn.
Trọng Lệnh Nguyệt nghe xong, sắc mặt lại càng trắng bệch, đầu cũng cúi xuống thật thấp, giống như sắp dán vào ngực của mình.
Trọng Phương Nhu chậm rãi nói: "Có lẽ là Nguyệt nhi thấy mèo nhỏ quá đáng yêu, cho nên mới đuổi theo đi."
Trọng nhị phu nhân cũng nói: "Chắc là thế."
Ngô thị nghe xong, không nhịn được cả giận: "Nguyệt nhi, con cũng thật không hiểu chuyện.
Đến làm khách ở nhà người ta, sao có thể tùy ý chạy loạn? Để xảy ra chuyện như vậy, bây giờ có muốn hối hận cũng không được nữa! Lần này ta không thể tha cho con nữa rồi!"
Mọi người sợ nàng lại dọa tiểu hài tử khóc nên đều tiến đến khuyên nàng.
Trọng Lệnh Nguyệt đột nhiên khóc ra tiếng, lau nước mắt nói: "Không phải con ham chơi đâu.
Là do thấy nó phá hỏng hoa của bát cô cô, cho nên con mới đuổi theo thôi."
Ai cũng không nghĩ đến lại có chuyện như vậy.
Tất cả đều ngạc nhiên nhìn Mai phu nhân.
Mai phu nhân cũng ngẩn ra.
Ban nãy thấy Trọng Phương Nhu và Trọng Phương linh cãi nhau, bà còn cảm thấy tính tình của hai vị tiểu thư này chắc cũng không tốt đẹp gì.
Bây giờ nghe Trọng Lệnh Nguyệt nói như vậy, trong lòng liền có chút xấu hổ.
Ai nghĩ đến là do mèo của Mai phủ phá hư hoa của người ta rồi sau đó mới xảy ra những chuyện phiền phức như vậy chứ.
Trọng Phương linh lo sợ không yên nhìn xung quanh, vội vàng nói: "Nguyệt nhi, con đừng nói bậy! Hoa kia của ta, rõ ràng… rõ ràng…"
Nói được một nửa, lại không có cách nào mở miệng được nữa.
Trọng Lệnh Nguyệt nức nở: "Chính là do con mèo kia phá nát, nó nhảy vào rổ đựng hoa của bát cô cô, quậy phá trong đó một hồi rồi mới nhảy ra.
Con muốn đuổi theo bắt nó lại, nhưng sau khi hái hoa ăn bánh, mèo cũng không thấy đâu nữa.
Con cũng chẳng còn cách nào."
Mai phu nhân nghe xong, vội vàng nói: "Con mèo này là của nhị thúc con.
Để ta gọi hắn đến đây xin lỗi con." Dứt lời, sắc mặt bà liền trở nên lạnh lùng, nói với nha hoàn: "Đi! Gọi nhị công tử tới đây! Còn có, bắt luôn con mèo của hắn đến đây!"
Nha hoàn cẩn thận nói: "Vừa rồi có khách nhân uống rượu say, nên, nhị công tử đã tiễn vị khách đó về nhà rồi ạ."
Mai phu nhân cực kì tức giận: "Sớm không tiễn, muộn không tiễn, sao lại là lúc này?"
Bà như thế nào cũng không nghĩ đến, những chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là do chuyện tốt của thú nuôi của nhi tử mình gây ra.
Mai phu nhân lại nói tiếp: "Bắt Cầu Cầu đến đây cho ta!"
Nha hoàn gấp đến sắp khóc: "Cầu Cầu xưa nay luôn thích đi theo nhị công tử, vừa rồi nhị công tử ra ngoài tiễn khách, nó cũng… cũng nhảy lên xe đi theo rồi."
Mai phu nhân đang muốn bùng nổ, Lương thị bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: "Chuyện này cũng không ai muốn xảy ra.
Ngài không cần phải để trong lòng.
Cũng may là bọn nhỏ không có chuyện gì.
Thôi thì chuyện này dừng ở đây vậy."
Mọi người cũng vội vàng đi đến khuyên Mai phu nhân.
Mai Giang Uyển sắc mặt đỏ ửng tiến đến một bước, nhẹ giọng nói: "Chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nhị ca được.
Mặc dù hoa hỏng là có liên quan đến Cầu Cầu, nhưng Nguyệt nhi xảy ra chuyện, chung quy cũng là do ta không đúng.
Nếu không phải do ta nhất quyết muốn lựa chọn hoa kia, chắc chắn cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Dứt lời, nàng cúi đầu hành lễ với người Trọng gia, xấu hổ nói: "Thật xin lỗi."
Chu Lệ Nương cũng vội vàng tiến đến hành lễ: "Chuyện này là do chúng ta suy xét không chu toàn."
Mọi người đều hiểu được nàng là đang nói đến chuyện củ bỉ ngạn kia, liền vội nói: "Lúc các vị tiểu thư chọn hoa, làm sao biết trước được chuyện Nguyệt nhi cũng sẽ đến đó? Không sao đâu."
Mai Giang Ảnh cũng thở dài: "Thật ra đều là lỗi của ta.
Nếu ta không trồng loại hoa kia, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."
Trong tiếng xin lỗi cùng thanh âm đồng tình xung quanh, Lương thị lại bỗng nhiên bật cười: "Tội gì phải như vậy? Chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu đã không có chuyện gì, thì cũng không tính là nghiêm trọng."
Mai phu nhân tiến đến nắm lấy tay của Lương thị, thành khẩn nói: "Là do chúng ta suy xét không chu toàn, khiến các vị tiểu thư phải chịu khổ rồi.
Chuyện này tất nhiên không thể bỏ qua như vậy được, sau này ta đương nhiên sẽ dẫn bọn nhỏ đến quý phủ tạ lỗi."
Lương thị vội nói không cần.
Nhưng Mai phu nhân đã hạ quyết định, có khuyên nhủ như thế nào cũng không thể thay đổi được, chỉ có thể để tùy theo ý của bà.
Bây giờ thân thể Trọng Lệnh Nguyệt không tốt, mọi người Trọng gia liền tính toán mang nàng hồi phủ.
Mai phu nhân không đồng ý ngay lập tức, sau khi để Lệ Nam Khê và Trọng Phương Đình đến phòng của Mai Giang Uyển thay y phục, Ngô thị cũng thay một bộ mới của Mai phu nhân, lúc này bà mới tự mình tiễn người Trọng gia lên xe ngựa.
Người hầu quốc công phủ không nghĩ đến các chủ tử sẽ về sớm như vậy, liền vội vàng chạy ra nghênh đón.
Trịnh di nương cũng rất ngạc nhiên, ngay lập tức buông việc trong tay xuống, vội vàng đi đến cửa thùy hoa đón người.
Thấy sắc mặt Trọng Phương Nhu không tốt, trong lòng Trịnh di nương càng thêm thấp thỏm, sợ Trọng Phương Nhu ở bên kia xảy ra chuyện gì.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã quay về viện của mình, Trịnh di nương liền nhìn Trọng Phương Nhu, lặng lẽ cho nàng một ánh mắt, sau đó hai người liền yên lặng đi đến một góc vắng người trong phủ.
"Là do Mai nhị công tử không muốn gặp con sao?" Ngữ khí của Trịnh di nương có chút nặng nề, không đợi Trọng Phương Nhu nói gì, liền khổ sở khuyên nhủ: "Nếu Mai nhị công tử không muốn gặp tiểu thư, vậy thì tiểu thư nên từ bỏ ý nghĩ này đi.
Di nương sẽ nghĩ cách khác cho con."
"Không phải như vậy.
Di nương đừng lo lắng." Trọng Phương Nhu lạnh lẽo nói: "Chẳng qua chỉ là xảy ra một vài chuyện mà thôi, cho nên mới hỏng chuyện tốt của ta.
Quay về quá sớm, không thể gặp nhị công tử được."
Nghĩ đến mọi chuyện đều do một củ bỉ ngạn làm hỏng hết, trong lòng Trọng Phương Nhu liền muốn phát hỏa.
Chuyện con mèo kia phá hư hoa của Trọng Phương Linh vốn cũng là do nàng thiết kế.
Nàng biết con mèo mà Mai Giang Nghị nuôi có cái mũi rất thính, còn thích ăn cá chiên.
Nàng biết được chuyện này cũng là do ba năm trước cũng đến Mai phủ dự tiệc, lúc ấy con mèo kia bị hóc xương do ăn vụng cá chiên, nàng còn giúp nó lấy xương cá kia ra.
Cho nên, chuyến đi Mai phủ lần này, nàng đã sớm để Trịnh di nương lấy một ít cá khô tới, chiên lên cho thật giòn, sau đó nghiền nát thành những khối nhỏ, gói vào trong giấy dầu, nhét vào trong túi tiền tùy thân.
Lúc mọi người không để ý, nàng lấy bọc giấy đựng cá khô kia ra, sau khi thấy Trọng Phương Linh đến Kim Trà viện chọn hoa phối liền ném bọc cá vào trong rổ hoa của Trọng Phương Linh.
Con mèo kia cũng làm rất tốt.
Sau một hồi lục lọi cào cấu trong rổ, cũng đã tha bọc cá đó đi mất rồi.
Nàng cũng không cần đi đến thu lại vật đó nữa, chuyện này cứ thế là xong.
Cho nên sau khi Trọng Phương Linh đổ tội cho nàng, nàng mới có thể bình tĩnh phản bác như vậy.
Kỳ thật, chuyện này cũng rất mạo hiểm.
Bởi vì nàng phải liên tục chú ý đến giỏ hoa của Trọng Phương Linh, cho nên không thể rời đi.
Cho dù là hoa phối, nàng cũng phải lén lút mang từ quốc công phủ đem đến Mai gia.
Lúc người khác đi đến Kim Trà viện, nàng cũng không thể rời đi Ngọc Hà viện quá xa.
Chỉ đi một vòng nhỏ bên ngoài Ngọc Hà viện đã quay lại ngay lập tức.
Nếu có người chú ý đến điểm này, e là nàng sẽ gặp phiền phức.
Cũng may không có ai phát hiện, cũng may là nàng đã cố ý chọn hoa phối thường thấy nhất vào mùa này, Trọng gia có, Kim Trà viện của Mai phủ cũng có mới có thể khiến chuyện này thuận lợi đến vậy.
Nàng và Trọng Phương Linh vốn là đã ước định xong với Mai phu nhân, Lương thị, đợi đến khi tỷ thí hoa nghệ kết thúc, nhất định phải điều tra rõ ràng tại sao hoa kia lại bị hỏng như vậy.
Đến lúc đó chỉ cần nhìn đến vết tính do mèo cào để lại, lại tìm Mai nhị công tử đến, nói tốt cho hắn vài câu là được.
Ai ngờ cuối cùng Trọng Lệnh Nguyệt lại xảy ra chuyện khiến cho