Buổi tối Trọng Đình Xuyên và Lệ Nam Khê cũng chưa từng ra khỏi phòng.
Bữa tối là do Trọng Đình Xuyên sai Quách ma ma đưa đến cửa, hắn tự mình bưng vào.
Lúc này Lệ Nam Khê cũng không còn sức lực để ăn cơm nữa.
Rõ ràng đã bụng đã đói đến mức khó chịu, nhưng lại không thể mở mắt ra được.
Trọng Đình Xuyên không còn cách nào, chỉ có thể ôm nàng đi tắm gội, sau đó lại vừa ôm vừa đút bữa tối cho nàng.
Nhưng mà chỉ mới ăn được mấy miếng, Lệ Nam Khê liền không muốn động đậy nữa, cọ tới cọ lui trong ngực hắn, tìm vị trí thoải mái mà ngủ.
Thấy vậy Trọng Đình Xuyên cũng không nỡ ép buộc nàng.
Sau khi thả nàng nằm lại trên giường, hắn trở lại bàn ăn vội một lúc, sau đó cũng leo lên giường ôm nàng ngủ.
Sáng sớm Trọng Đình Xuyên cẩn thận thức dậy, sợ động tác hơi lớn sẽ khiến nàng tỉnh dậy.
Hắn tự mình mặc y phục, sau đó nhẹ bước đi ra khỏi phòng.
Ngay cả rửa mặt, ăn sáng cũng đều tiến hành ở bên ngoài.
Lệ Nam Khê ngủ một giấc đến tỉnh.
Lúc mơ màng mở mắt ra, trời đã sáng rồi.
Tối hôm qua ăn hơi ít, hôm nay lại thức dậy trễ, bây giờ nàng vô cùng đói bụng.
Bữa sáng cũng ăn nhiều hơn mọi khi một chén cháo.
Sau khi buông đũa, Lệ Nam Khê thấy thời gian không còn sớm, nếu trì hoãn thêm chút nữa sợ là sẽ trì hoãn đến buổi trưa.
Sau khi thay xiêm y xong liền đi đến Mộc Miên uyển.
Trên đường đi, Lệ Nam Khê gặp được Trọng Đình Phàm cũng vừa mới ra khỏi Mộc Miên uyển không lâu.
Trọng Đình Phàm không nghĩ đến sẽ gặp được nàng ngay lúc này, tiều tụy trên mặt còn chưa kịp dấu đi, chỉ có thể ngại ngùng cười nói với Lệ Nam Khê: "Lục thiếu phu nhân đến thỉnh an phu nhân sao?"
Lệ Nam Khê nhìn ra được sự mỏi mệt trên gương mặt của hắn, trong lòng âm thầm cả kinh, hôm qua lúc gặp được Trọng Đình Phàm, hắn vẫn không có dáng vẻ này.
Nhớ lại, sáng sớm nay có nghe Kim Trản nói đêm qua bên Lục La uyển hình như có tranh cãi rất lớn, Lệ Nam Khê bỗng có chút hiểu được, liền áp xuống suy nghĩ trong lòng, cười nói với hắn: "Đúng vậy.
Không biết bây giờ đại phu nhân có ở trong không?"
"Có." Trọng Đình Phàm cười ôn hòa: "Tất cả mọi người đều ở trong.
Chỉ có ta phải thu thập một chút là phải đi rồi."
Hắn nghe tin nữ nhi xảy ra chuyện suýt chút nữa mất nửa cái mạng, trong lòng nóng như lửa đốt, cho nên xin nghỉ một ngày để quay về với nữ nhi.
Buổi trưa hôm nay lại phải quay về quốc tử giám.
Lệ Nam Khê quan tâm hỏi: "Không biết hiện giờ Nguyệt nhi như thế nào rồi?"
Nhắc đến Trọng Lệnh Nguyệt, thần sắc của Trọng Đình Phàm thập phần phức tạp, vừa có chút vui mừng, vừa có chút thất vọng: "Khá hơn nhiều rồi.
Hôm qua ta vẫn luôn ở cùng nó, ngủ rất yên ổn.
Bác nhi còn đến đó chơi với Lệnh Nguyệt."
Thấy hắn nhắc đến gia đình mình, chỉ bỏ qua một mình Ngô thị, Lệ Nam Khê hiểu rõ, thất vọng trong mắt của hắn sợ là do Ngô thị.
Chuyện giữa phu thê bọn họ, nàng cũng không thể xen vào.
Lệ Nam Khê định một lát nữa sẽ đi thăm Trọng Lệnh Nguyệt, sau khi hàn huyên thêm vài câu với Trọng Đình Phàm, hai người liền tách ra.
Nhưng chỉ mới đi được vài bước, liền nghe được tiếng gọi của Trọng Đình Phàm vang lên phía sau.
Đợi đến Lệ Nam Khê xoay người lại, Trọng Đình Phàm có chút do dự hỏi: "Nghe nói tam ca của lục thiếu phu nhân đang chuẩn bị cho kỳ thi của quốc tử giám?"
"Đúng vậy." Nhắc đến tam ca nhà mình, thần sắc của Lệ Nam Khê không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều, trên mặt cũng lộ ra vài phần ý cười: "Bây giờ đã ở lại kinh thành, đang chuẩn bị cho kỳ thi sắp đến."
Bởi vì hai muội muội đều gả đến kinh thành nên hai người Lệ Lăng Khê và Lệ Vân khê cũng không quay về Giang Nam mà ở lại kinh thành học tập.
Thứ nhất, tuổi tác bọn họ cũng không còn nhỏ, học tập ở kinh thành sẽ có lợi cho khoa cử hơn.
Thứ hai, bọn họ cũng muốn ở lại kinh thành bảo vệ muội muội, tránh cho các nàng bị khi dễ.
Phụ mẫu đã ở Giang Nam, nếu bọn họ cũng ở xa như vậy, nếu Tư Tư và Trúc nhi xảy ra chuyện gì, người một nhà sẽ không thể kịp thời biết được.
Nghe Lệ Nam Khê trả lời, Trọng Đình Phàm suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta còn giữ một vài quyển sách để ôn luyện cho kỳ thi vào quốc tử giám, không biết có hữu dụng hay không?"
Lệ Nam Khê không nghĩ đến Trọng Đình Phàm lại chủ động mở miệng giúp đỡ chuyện này, ngoài ý muốn ngẩn ra.
Trọng Đình Phàm nhìn thần sắc của Lệ Nam Khê, vội nói: "Ta chỉ là thuận miệng hỏi thăm thôi.
Lục thiếu phu nhân đừng trách ta nhiều chuyện."
"Sao có thể chứ?" Lệ Nam Khê vừa nghe xong lời này, liền biết hắn hiểu sai rồi, cười nói: "Ta chỉ là đang suy nghĩ, phải cảm ơn ngũ bá như thế nào mới tốt."
Trọng Đình Phàm âm thầm thở phào, cười ôn hòa: "Là do ngày ấy ta thấy được tam thiếu gia có đến chỗ gần quốc tử giám, nhớ đến tam thiếu gia mới hồi kinh, người quen không nhiều, cho nên mới nói như vậy."
"Vậy làm phiền ngũ bá." Lệ Nam Khê nói: "Nhưng trước tiên ta phải đến thỉnh an phu nhân.
Hay là một lát nữa để ta sai người đến chỗ ngũ bá lấy?"
"Cũng được."
Trọng Đình Phàm lại cùng nàng nói hai câu, sau đó liền vội vàng quay về thư phòng của hắn.
Sau khi Lệ Nam Khê đến Mộc Miên uyển mới biết được, quả nhiên như lời Trọng Đình Phàm nói, người đến rất đông.
Ngoài hai huynh đệ Trọng Đình Xuyên và Trọng Đình Phàm, dường như tất cả mọi người đều có mặt ở đây.
Thậm chí Trọng Lệnh Nguyệt vốn nên nằm giường nghỉ ngơi cũng đến.
Nhưng khác với ngày thường, đôi mắt của nàng tuy vẫn rất to tròn, nhưng đã không còn vẻ linh động sáng rỡ, chỉ còn dáng vẻ uể oải không có tinh thần.
Lệ Nam Khê ngồi xuống xong, nhìn tiểu cô nương cách đó không xa, có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Sao Nguyệt nhi không nghỉ ngơi nhiều thêm chút nữa?"
Trọng Lệnh Nguyệt sau khi nhìn thấy nàng hiển nhiên cũng rất vui mừng, sắc mặt trắng bệch lộ ra một chút tươi cười: "Con đã khỏe rồi, hôm nay muốn đến cảm ơn tổ mẫu, cô cô, còn có lục thiếu phu nhân."
Hôm qua Lương thị và Trọng Phương Linh ra tay giúp đỡ rất nhiều.
Lệ Nam Khê cũng biết.
Nhưng tiểu hài tử nhỏ như vậy, còn chưa khỏi hẳn liền đến chu toàn lễ nghĩa, trong lòng nàng chung quy cũng có chút không yên lòng.
Lệ Nam Khê nhìn Trọng Lệnh Nguyệt ngồi trên ghế, tuy ghế đã được lót bằng nệm mềm, không cần phải trực tiếp ngồi trên mặt ghế lạnh băng, nhưng nàng vẫn thỉnh thoảng khẽ nhúc nhích thân mình, dường như không được thoải mái cho lắm.
Ngô thị bên cạnh đang nói chuyện với Lương thị, không chú ý đến nàng.
Lệ Nam Khê sai người đem thêm một cái gối dựa đến, gác sau lưng Trọng Lệnh Nguyệt, muốn cho nàng ngồi thoải mái hơn một chút.
Đôi mắt Trọng Lệnh Nguyệt sáng rỡ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn lục thiếu phu nhân."
"Không có gì." Lệ Nam Khê cười.
Chớp mắt sau, Lệ Nam Khê lại nhìn thấy một người đang lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng hoài nghi nhìn lại cách ăn mặc của mình, thấy không có gì kỳ quái, liền hỏi: "Cửu gia, có chỗ nào không ổn sao?"
Trọng Đình Huy nhàn nhạt cười, cũng không nói gì, ngược lại nhìn về phía Lương thị.
Lương thị đang dặn dò Ngô thị: "Phỏng chừng không bao lâu nữa Mai phu nhân và các công tử tiểu thư sẽ đến đây.
Ngươi cần phải chuẩn bị cẩn thận, chớ để đến ngày ấy chậm trễ tiếp đón khách nhân."
Tuy Lương thị cũng không ưa gì thứ xuất, nhưng cửu gia nhi tử thân sinh của bà hiện giờ tuổi còn nhỏ, vẫn chưa đến tuổi thú thê.
Trọng Phương Linh là một cô nương chưa xuất giá, rất nhiều chuyện cũng không tiện xuất đầu lộ diện.
Cho nên có một vài chuyện bà vẫn giao cho Ngô thị làm.
Vừa rồi Ngô thị cũng biết được Lệ Nam Khê mới đến, không khỏi quay đầu nhìn Lệ Nam Khê, hỏi Lương thị: "Hay là lục thiếu phu nhân…"
"Nàng còn quá nhỏ." Ngữ khí Lương thị bình đạm nói: "Hơn nữa, nàng cũng chỉ mới vào phủ không lâu, có rất nhiều chuyện chưa quen thuộc."
Ngô thị nghe xong, sắc mặt lập tức có một chút đắc ý.
Nhưng mà, nhớ lại những lời răn dạy tối qua của Trọng Đình Phàm, cái gì mà "uổng phí thân tình", "không biết cảm kích" linh tinh, tâm trạng nàng nháy mắt liền trầm xuống.
Ngô thị nắm chặt khăn tay, nói ra lời nói không hợp với lòng: "Có lục gia dạy dỗ, lục thiếu phu nhân có lẽ sẽ hiểu được ngay thôi.
Lục thiếu phu nhân thông minh xuất chúng, nếu nàng chịu giúp đỡ mẫu thân, như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều."
Lương thị nhẹ nhàng nâng mí mắt, cũng không tỏ ý kiến.
Ngô thị định thần nghiêng đầu hỏi Lệ Nam Khê: "Không biết lục thiếu phu nhân nghĩ như thế nào?"
Lệ Nam Khê nhìn tình hình trước mắt, suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngũ thiếu phu nhân xử lý là được, chuyện này ta cũng không nên nhúng tay vào.
Dù sao hiện giờ đại phu nhân vẫn là chủ mẫu trong nhà, có nhiều chuyện lục gia vẫn cần đại phu nhân giúp đỡ xử lý, cho nên để phu nhân sắp xếp vẫn tốt hơn."
Nàng vừa nói xong, mọi người đều có chút ngạc nhiên, tất cả đều quay đầu nhìn nàng.
Ngay cả Vu di nương ngày thường nhút nhát cũng nhìn lại, khó nén nỗi kinh ngạc.
Nhưng đây cũng là sự thật, Lương thị nắm giữ hết mọi chuyện trong nhà, tiền bạc sổ sách cũng đều nằm trong tay bà.
Chỉ cần Lương thị nắm chặt không buông, cho dù nàng có muốn giúp cũng bất lực.
Lệ Nam Khê ngồi ngay ngắn trên ghế, bất động thanh sắc, nụ cười nhàn nhạt.
Nàng biết, những lời nói kia nếu nói ra chắc chắn sẽ tạo nên một làn sóng lớn nhưng nàng vẫn muốn nói ra.
Kỳ thật, nếu Lương thị không tỏ thái độ, nàng cũng hoàn toàn không định dính dáng đến những chuyện này.
Nhưng lúc này Lương thị rõ ràng đã khi dễ đến trên đầu rồi, nàng cũng không có ý định nhường nhịn ăn nói khép nép.
Nàng là thê tử của Trọng Đình Xuyên, lúc Trọng Đình Xuyên không có ở đây, nàng chính là bộ mặt của hắn.
Nếu nàng nàng cúi đầu với Lương thị, vậy thì để Trọng Đình Xuyên ở chỗ nào?
Trong tay Lương thị nắm giữ tất cả tài sản của lão Hầu gia để lại cho Trọng Đình Xuyên.
Đây là tài sản truyền thừa cho nhi tử, không thuộc về của công.
Nhưng vì lúc ấy Trọng Đình Xuyên vẫn còn nhỏ, lão Hầu gia liền đem toàn bộ cửa hàng điền trang cho Lương thị tạm thời xử lý.
Cố tình Lương thị cứ muốn khư khư giữ lấy, mảy may đều không trả lại cho Trọng Đình Xuyên.
Tài sản lão Hầu gia cho Lương thị cũng đủ nhiều.
Hơn nữa, vì bà là chủ mẫu, lại chưa có con thân sinh, vì thế để lại cho Lương thị rất nhiều.
Cho dù có chia ra cho Trọng Đình Huy và Trọng Phương Linh, bà vẫn có thể ung dung sống sung sướng đến ba đời.
Vì thế Lệ Nam Khê không phục.
Dựa vào cái gì mà Lương thị cứ chăm chăm khi dễ phu quân nhà nàng? Lúc nào cũng muốn hạ thấp hắn xuống?
Nếu không có Trọng Đình Xuyên, hiện giờ Trọng gia có thể có được vinh quang như vậy sao?
Nói nàng keo kiệt cũng được, nói nàng không hiểu chuyện cũng được.
Nhưng nếu có người muốn khi dễ Trọng Đình Xuyên, nàng sẽ tuyệt đối không bỏ qua!
Ban đầu mọi người chỉ nghĩ vị tiểu thư nhỏ nhất Lệ gia này là một người nhu thuận hiền lành, bây giờ nàng vừa nói ra những lời như vậy, mọi người liền biết, mình nghĩ sai rồi.
Chẳng qua do ngày thường che giấu quá tốt, cho nên không ai có thể nhìn ra.
Lương thị không vui: "Ta chẳng qua là sợ các ngươi còn nhỏ tuổi, cho nên mới muốn giúp đỡ một phen.
Ai ngờ cũng là một đám không biết tốt xấu."
Lời nói này có chút nghiêm khắc, khiến mọi người đều lo lắng nhìn Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê cũng chỉ cười nhạt, không trả lời.
Tất cả mọi người đều ngốc ra.
Cái gì mà "tuổi còn nhỏ" chứ? Dùng cho một nhất phẩm quốc công, khâm phong đại tướng quân, hiện giờ còn là tả thống lĩnh ngự lâm quân, thích hợp sao?
Cái cớ này có muốn gạt người cũng không đủ.
Sắc mặt Lương thị xanh mét liếc Hướng ma ma một cái.
Hướng ma ma hiểu ý, biết được phu nhân đây là thấy Lệ thất này quá đối phó, có chút hối hận lựa chọn lúc đó của mình.
Đêm qua Lương thị cũng đã oán giận với Hướng ma ma, nhìn vào mấy chuyện liên tiếp xảy ra ở Mai gia kia, vị lục thiếu phu nhân này dường như có chút không đơn giản.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủn lại có thể khiến Mai gia, Chu gia, còn có Liễu gia tiểu thư đều che chở nàng.
Hơn nữa, khi Trọng Lệnh Nguyệt xảy ra chuyện vẫn còn có thể xử lý thập phần dứt khoát lưu loát.
Cũng bởi vì lý do này, cho nên mới sáng sớm Lương thị liền đã cuống quýt muốn làm khó Lệ Nam Khê.
Cố ý chọn lúc Lệ Nam Khê có ở đây, trước mặt mọi người đem sự vụ giao cho Ngô thị xử trí.
Cũng là ngầm nói cho Lệ Nam Khê biết, mặc dù thân phận Ngô thị không đủ, nhưng nếu có bà cất nhắc thì vẫn có thể tự do tự tại mà sống trong cái nhà này.
Còn Lệ thất này…
Cho dù thân phận có cao quý đến mấy thì như thế nào? Lúc cúi đầu thì vẫn nên cúi đầu.
Ai ngờ Lương thị chỉ mới nói vài câu, đối phương lại cố ý không đi theo kế hoạch của bà.
Chỉ dăm ba câu liền có thể đánh ngược lại.
Hướng ma ma âm thầm thở dài, nhưng chuyện đã đến nước này, còn có cách nào nữa chứ? Một người nhỏ nhất của Lệ gia còn như vậy, mấy vị tiểu thư khác lớn hơn, không chừng càng khó đối phó hơn.
Hướng ma ma đang muốn mở miệng giảng hòa, lại nghe được một tiếng cười khẽ.
Trọng Đình Huy khóe mắt đuôi lông mày đều tràn ngập ý cười, nhìn Lệ Nam Khê: "Ban đầu thấy tẩu tẩu còn tưởng là tính tình mềm mại, bây giờ xem lại, hình như cũng không hẳn là vậy, thậm chí còn rất quật cường."
Mọi người không nghĩ đến hắn sẽ nói thẳng ra như vậy, hơn nữa hắn còn là nhi tử thân sinh của Lương thị.
Trong lúc nhất thời sắc mặt mỗi người một vẻ, cũng không dám mở miệng.
Kỳ thật, Trọng cửu gia trời sinh tính tình ôn hòa, tuy rằng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, nhưng hành sự vẫn rất có chừng mực.
Nhưng mà, lúc hắn nói với Lệ Nam Khê những lời này, hiển nhiên là mang theo ý trêu đùa.
Hơn nữa, còn có vẻ muốn giải vây cho Lệ Nam Khê.
Trọng Phương Linh biết quan hệ của đệ đệ và lục gia trước nay rất không tồi, thấy hắn bảo vệ Lệ Nam Khê, tuy trong lòng rất tức giận, nhưng cũng không nỡ quở trách hắn.
Sắc mặt Lương thị nháy mắt thay đổi, tức giận nói: "Con thì biết cái gì? Nếu không có chuyện gì thì đi đọc sách đi!"
Trọng Đình Huy thần sắc phức tạp nhìn Lương thị, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi, một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng không nói gì cả, chỉ khom người vâng dạ một tiếng, sau đó liền phất tay áo bỏ đi.
Trên đường quay về Thạch Trúc uyển, Lệ Nam Khê sai Chung ma ma ra ngoại viện một chuyến, lấy thư tịch mà Trọng Đình Phàm muốn tặng cho Lệ Lăng Khê về.
Chung ma ma nhận lệnh mà đi, sau đó Nhạc ma ma cũng bước đến, cách đằng sau Lệ Nam Khê nửa bước, nhỏ giọng nói với nàng: "Thiếu phu nhân có muốn kiểm tra sổ sách một chút hay không?"
Lệ Nam Khê nghe xong, cũng chỉ cho là sổ sách của Thạch Trúc uyển, liền nói: "Trở về rồi nói sau."
Nàng vốn định thỉnh an Lương thị xong sẽ đến thăm Trọng Lệnh Nguyệt, nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhanh, nàng không nghĩ đến tiểu cô nương hôm nay cũng đến thỉnh an Lương thị.
Bây giờ đã gặp được, biết Trọng Lệnh Nguyệt đã không có vấn đề gì, nàng cũng không cần đến đó nữa.
đến đó chạm mặt với Ngô thị còn có khi sẽ xảy ra xung đột.
Nhạc ma ma vừa nghe liền biết Lệ Nam Khê hiểu sai rồi, thấp giọng nói: "Không phải trong viện mà là trong phủ."
Bước chân Lệ Nam Khê đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên quay đầu nhìn bà, sau đó vẫn tiếp tục cất bước mà đi.
Nhạc ma ma biết Lệ Nam Khê đã hiểu ý, liền thấp giọng nói: "Sổ sách trong phủ, thật ra gia vẫn luôn nắm rõ.
Chỗ nhóm nô tỳ không có, nhưng chỗ của vài vị Thường đại nhân hẳn là có một phần.
Chẳng qua là không biết đang ở trong tay của vị Thường đại nhân nào."
Lệ Nam Khê không biết có một chuyện như thế này, suy nghĩ một chút, lại nói: "Cứ chờ một chút xem.
Đợi lục gia quay về ta sẽ hỏi chàng."
Nhạc ma ma khom người vâng dạ.
Qua buổi trưa ngày hôm đó, Lệ Nam Khê mới nghe được một tin tức.
Trọng lão phu nhân gọi Lương thị qua bên đó, trước mặt mọi người quở trách Lương thị một hồi, chất vấn bà tại sao lại bỏ qua Lệ Nam Khê mà đem sự vụ giao cho Ngô thị.
Chuyện này khiến Lương thị rất tức giận trong lòng, sau khi quay về phòng liền trực tiếp đập bể một bộ trà cụ bằng sứ yêu thích của mình.
Lệ Nam Khê có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao Trọng lão phu nhân lại cố ý giúp nàng, liền sai người đi hỏi.
Nàng biết, tất nhiên không phải là Trọng nhị phu nhân ở giữa nói ra nói vào giúp nàng.
Trọng nhị phu nhân cũng không quá thích Lệ Nam Khê.
Theo ý của bà ấy, Lệ gia lục tiểu thư được gả đến đây mới là thích hợp nhất.
Những cái khác không nói, chỉ dựa vào vóc người mà nói, Lệ Nam Khê quá thấp lùn, mà lục tiểu thư dáng người cao gầy mới có thể xứng đôi với Trọng Đình Xuyên hơn.
Những lời này Trọng nhị phu nhân lén lút nói ra không chỉ một lần, thậm chí còn có vài nha hoàn Cựu Trạch đều chính tai nghe bà oán hận.
Nhóm Chung ma ma biết được, liền đi nói cho Lệ Nam Khê.
Bây giờ chuyện này có chút kỳ lạ.
Nếu không phải là Trọng nhị phu nhân thì là ai?
Cho đến trước bữa tối, Nhạc ma ma mới tìm hiểu ra được, sáng hôm nay sau khi Trọng cửu gia rời khỏi Mộc Miên uyển, đã đi qua Trung Môn bên kia, có lẽ là đi gặp lão phu nhân.
Chẳng qua là do hắn đã cố ý dặn dò bà tử giữ cổng không được nói, cho nên chuyện này mới không bị truyền ra.
Nhạc ma ma phải đi tìm đại nha hoàn bên người lão phu nhân, vòng mấy vòng mới có thể thám thính ra được.
Nhưng mà, Nhạc ma ma cũng có chút nghi hoặc: "Vì sao cửu gia lại cố ý giúp thiếu phu nhân? Bây giờ chúng ta biết được thì không nói làm gì, nhưng nếu bị phu nhân tra ra là ai làm, e là cửu gia sẽ phải chịu khổ."
Lệ Nam Khê cũng cảm thấy khó hiểu.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra lý do.
Cuối cùng nghĩ có lẽ là do quan hệ giữa Trọng Đình Xuyên và Trọng Đình Huy xưa nay vẫn luôn rất tốt, cho nên Trọng Đình Huy mới cố ý đi một chuyến qua Cựu Trạch bên kia như vậy.
Buổi tối, Trọng Đình Xuyên trở về.
Lệ Nam Khê vừa giúp hắn cởi áo ngoài ra, vừa kể lại đại khái mọi chuyện ngày hôm nay cho hắn nghe, cuối cùng hỏi: "Quan hệ giữa lục gia và cửu gia thật không tồi."
Nếu là nhà người khác, dưới tình huống như vậy, chắc chắn sẽ không giống với tình hình hiện tại của bọn họ.
Trong khi Lương thị căm thù Trọng Đình Xuyên như vậy, Trọng Đình Huy vẫn còn có thể hòa hợp được với Trọng Đình Xuyên, thật hiếm thấy.
Trọng Đình Xuyên trầm ngâm một lát, cũng chưa nhắc đến việc này, ngược lại ôm nàng ngồi xuống: "Nàng kể