Tối hôm nay, Lệ Nam Khê vẫn luôn không quá thoải mái.
Trọng Đình Xuyên cũng không dám quá đáng, chỉ có thể ôm nàng vào ngực, xoa xoa bụng nhỏ cho nàng, giúp nàng thoải mái hơn một chút, sau đó chậm rãi ngủ.
Hôm sau, sau khi Lệ Nam Khê tỉnh lại, Quách ma ma thuật lại phân phó của Trọng Đình Xuyên trước khi đi cho nàng nghe.
"Gia nói, không cho phép bất kỳ ai vào quấy rầy thiếu phu nhân.
Hôm nay thiếu phu nhân cũng đừng làm những chuyện vất vả kia nữa, nếu có chuyện gì, cứ chờ ngài ấy về xử lý.
Hôm nay thiếu phu nhân cứ ở trên giường nghỉ ngơi, không cần phải dậy."
Lúc Quách ma ma nói những lời này, ngữ khí vừa cao hứng, vừa than thở.
Ai có thể nghĩ đến quốc công gia bình thường thờ ơ lãnh đạm, lại có thể thương yêu lo lắng cho lục thiếu phu nhân như vậy?
Lệ Nam Khê nghe xong, động tác đang đứng dậy chợt đình trệ một chút, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Nhiều chuyện thật đấy." Tuy rằng câu chữ có ý oán tránh, nhưng lại giọng điệu lại mang theo sự vui vẻ nhẹ nhàng, vừa nghe liền lộ ra ngọt ngào.
Bọn nha hoàn đứng ở bên nghe xong liền che miệng cười đến khi Nhạc ma ma không vui liếc mắt sang mới vội vàng ngừng lại.
Mặt Lệ Nam Khê hơi đỏ, sau khi nghiêm mặt phân phó các nàng làm việc, lại quay đầu nhìn giường đệm.
Cũng không biết lúc hắn đi, dáng vẻ của nàng như thế nào nhỉ.
Đã rất lâu rồi, nàng không có thức dậy cùng lúc với hắn.
Ăn cơm xong, bởi vì không thoải mái nên Lệ Nam Khê cũng không kiên trì nhất quyết phải bận rộn sự vụ, mà lựa chọn nằm xuống nghỉ ngơi lại.
Sự tình trong phủ đã có nhóm ma ma quản, còn sự tình trong phòng, bọn nha hoàn đi theo nàng mấy năm cũng có thể xử lý thỏa đáng, nàng đương nhiên sẽ không hành hạ bản thân mình.
Mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh, Lệ Nam Khê bỗng nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện.
"Sao bà ấy lại đến đấy? Nói bà ấy trở về đi.
Thiếu phu nhân còn đang ngủ."
"Nhưng bà ấy nói hôm nay có chuyện muốn nói với thiếu phu nhân, hơn nữa, cũng thật vất vả mới có thể đến đây một chuyến, ngài xem…"
Thanh âm lúc sau đã nhỏ hơn một chút.
Lệ Nam Khê gọi một tiếng, thanh âm rất nhỏ bên ngoài kia cũng lập tức im bặt, ngay sau đó là tiếng bước chân đi vào.
Lạc Hà vội vàng tiến đến: "Thiếu phu nhân tỉnh rồi?"
"Có chuyện gì thế?"
"Trịnh di nương tới tìm thiếu phu nhân, nói là có chuyện quan trọng muốn nói nhưng Quách ma ma ngăn lại không cho vào."
Lúc ấy Trịnh di nương nhờ Lệ Nam Khê nghĩ cách để dẫn theo Trọng Phương Nhu đến Mai phủ tham gia thưởng hoa yến.
Lúc ấy bà ấy đã đáp ứng với Lệ Nam Khê, nếu đại phòng bên kia có động tĩnh gì sẽ đến báo với nàng một tiếng.
Lệ Nam Khê hơi động thân mình, cảm thấy nghỉ ngơi xong đã thoải mái hơn nhiều, liền đứng dậy cho người gọi Trịnh di nương vào.
Trịnh di nương được Quách ma ma dẫn vào, nhanh chóng hành lễ với Lệ Nam Khê, sau đó liền mở miệng.
"Hôm nay nếu thiếu phu nhân không có việc gì thì chớ nên đi đến chỗ đại phu nhân bên kia.
Sáng sớm hôm nay đại phu nhân vừa cãi nhau với cửu gia một trận, tâm tình không tốt.
Nếu thiếu phu nhân đến đó, sợ là sẽ bị đại phu nhân "giận cá chém thớt"."
Nói xong, Trịnh di nương lại cảm thấy mấy lời này của mình không quá thỏa đáng, lại nói tiếp: "Thiếu phu nhân tất nhiên là không cần sợ hãi cái gì.
Chẳng qua là, không xảy ra xung đột thì sẽ vẫn tốt hơn."
Lệ Nam Khê cười nói một tiếng "Phải".
Lại thấy Trịnh di nương cứ do dự ấp úng mãi không thôi, liền hỏi: "Di nương còn có chuyện gì muốn nói sao?"
Trịnh di nương cúi đầu nắm chặt lấy khăn tay, gật đầu: "Có một chuyện ta không biết có nên nói với thiếu phu nhân hay không.
Nhưng nghĩ lại, nói với thiếu phu nhân sớm một chút, nếu thiếu phu nhân không thích thì có thể giải quyết sớm.
Nếu cứ để mọi chuyện từ từ được quyết định như vậy, sợ là sẽ khiến thiếu phu nhân không vui."
Lệ Nam Khê liền nói: "Ngươi nói thử xem, là có chuyện gì?"
"Lục tiểu thư của nhà Tằng tuần phủ kia, chắc thiếu phu nhân cũng biết?"
Trịnh di nương nói xong, lại sợ Lệ Nam Khê nghĩ không ra là ai, liền cẩn thận nhắc nhở một chút: "Lúc trước cũng đã từng nhắc đến, nàng đứng thứ sáu, quốc công gia cũng đứng thứ sáu trong nhà, cho nên… Phải, chính là như thế."
Mấy lời này thật ra Lệ Nam Khê đã được nghe Chu Lệ Nương trong lúc bất bình tức giận nói lên, cũng chính là ngày hôm qua, trước khi rời đi nghe được.
Lúc ấy nhóm bạn bè của nàng đều xem không vào hành động ngang ngược của Tằng Văn Linh, cho nên đã oán giận với nàng không ít chuyện nàng ta đã làm trong mấy năm nay.
"Biết." Lệ Nam Khê nghi hoặc nhìn Trịnh di nương: "Di nương biết được không ít chuyện nhỉ."
Đối với lời này, Trịnh di nương vẫn luôn thập phần bình tĩnh: "Lão phu nhân thiện tâm, mấy năm nay từ khi ta vào cửa, vẫn luôn cho phép nô bộc trong nhà đến thăm.
Thỉnh thoảng nếu người nhà có chuyện gì muốn nói cho ta thì sẽ sai ma ma đến nói một tiếng."
Trịnh di nương xuất thân không thấp, là lương thiếp được đường hoàng nâng vào cửa, không giống với tì thiếp như Trương di nương và Vu di nương.
Tuy không giống, nhưng chung quy vẫn chỉ là thị thiếp mà thôi.
Trọng gia cũng không có khả năng coi Trịnh gia như là thân thích chân chính.
Cho nên, tuy lão phu nhân cho phép hạ nhân trong nhà ngẫu nhiên đến thăm bà, nhưng cũng không thân thiện mấy với Trịnh gia.
Lệ Nam Khê thuận miệng đáp một tiếng, sau đó rót một chén trà.
"Trịnh gia kết thân với Đỗ gia, mà Đỗ gia lại kết thân với Tằng gia.
Cho nên, có một số chuyện của Tằng gia, nhà ta vẫn có thể biết được." Trịnh di nương vội nói: "Nghe nói nhị phu nhân của phủ chúng ta, có ý định kết thân với Tằng gia."
Ngón tay vừa mới chạm vào chén trà của Lệ Nam Khê hơi ngừng lại.
"Tằng gia? Nhị phu nhân?" Nàng cân nhắc một chút, lúc nãy Trịnh di nương có nhắc đến Tằng Văn Linh, như vậy, nếu kết thân với Tằng gia, chỉ có thiếu niên bên này: "Không lẽ là cho thất gia?"
"Hẳn là vậy." Trịnh di nương thấy Lệ Nam Khê có thể nói ra được Thất gia, biết nàng cũng để ý đến, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Lại nhẹ giọng nói: "Vị tằng tiểu thư kia không phải là một người dễ sống chung, nghe nói mồm miệng rất lợi hại.
Thiếu phu nhân vẫn nên lưu ý một chút.
Nếu không phải nàng ta nói sai lời không nên nói, hành sự cuồng vọng, cũng không đến mức ra nông nỗi như thế này."
Chuyện Tằng Văn Linh có hảo cảm với Vệ Quốc công, rất nhiều cao môn quý nữ có quen biết với nàng ta đều biết được.
Nếu nhóm tiểu thư đã biết, đương nhiên nhóm phu nhân cũng biết.
Cũng bởi vì chuyện này, thưởng hoa yến ngày ấy của Mai gia, Tằng gia không hề nhận được thiếp mời.
Bởi vì thiếp mời đã được gửi đến cho Lệ Nam Khê và Trọng Đình Xuyên.
Cũng vì thế, tình hình hiện giờ của Tằng Văn Linh có một chút khó khăn… Nhân gia tốt không thích hành động khi xưa của nàng ta, đương nhiên sẽ không muốn kết thân với Tằng gia.
Nhân gia kém một chút tuy coi trọng gia thế của nàng ta, không so đo với mấy chuyện xưa cũ kia, nhưng Tằng gia lại chướng mắt đối phương.
Thường xuyên qua lại, chuyện này vẫn cứ luôn dậm chân tại chỗ như vậy.
Tằng Văn Linh mặc dù hiện giờ không còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn còn chưa đính thân.
Như vậy, Trọng nhị phu nhân Từ thị là nhìn ra được cơ hội này.
Trọng nhị lão gia nhiều lần thi cử không đậu, Trọng gia mua cho hắn một chức quan nhàn tản ở Lễ bộ, phẩm giai cũng không cao.
Vì thế việc học của nhi tử đại phòng cũng không đặc biệt xuất chúng, giống hệt như nhị lão gia, một đường khoa cử sợ là không thông.
Nếu cứ để như vậy, sau này nhị phòng bên kia chắc chắn sẽ càng thêm lụn bại đi xuống.
Vừa lúc Tằng Văn Linh thân thế tốt, lại không tìm được phu gia có dòng dõi thích hợp.
Trọng nhị lão gia tốt xấu gì vẫn là quốc cữu.
Nếu Tằng Văn Linh được gả cho thất gia, đích tử của nhị lão gia bên kia, cũng coi như là môn đăng hộ đối mà nhị phòng Trọng gia, từ đây có nhiều hơn một trợ lực là Tằng gia.
Một cọc lương duyên vẹn cả đôi đường như thế.
Ấn tượng của Lệ Nam Khê đối với thất gia Trọng Đình Kiếm không sâu.
Có đôi khi đến thỉnh an lão phu nhân ngẫu nhiên gặp được hắn, hắn cũng là vội vàng tới, vội vàng đi, cho nên đến dáng vẻ của hắn là gì, Lệ Nam Khê cũng chưa nhớ rõ.
Chỉ có ấn tượng mơ hồ về một người thiếu niên tuấn lãng.
Trịnh di nương nhìn trộm thần sắc của Lệ Nam Khê.
Lệ Nam Khê nhàn nhạt cười, nói: "Được.
Ta đã biết."
"Nhị phu nhân sợ là vẫn chưa nói cho lão phu nhân biết." Trịnh di nương nói nhỏ: "Nếu để lão phu nhân biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thiếu phu nhân có muốn nhắc một chút cho lão phu nhân biết hay không?"
"Không cần."
"Nhưng mà…"
"Không phải di nương cũng đã nói, Trịnh gia kết thân với Đỗ gia.
Đỗ gia lại kết thân với Tằng gia.
Nếu đã như vậy, chuyện Trịnh gia có thể biết, không lẽ lão phu nhân sẽ không biết hay sao?"
Trịnh di nương á khẩu không nói nên lời.
Chuyện đã xong, Lệ Nam Khê cũng không giữ bà ở lại thêm.
Tuy nói như vậy, nhưng Lệ Nam Khê vẫn quyết định chờ Trọng Đình Xuyên trở về để hỏi ý hắn về chuyện này, xem hắn có đồng ý hay không.
Nhớ đến Tằng Văn Linh kia, sắc mặt Lệ Nam Khê liền trầm xuống, tức khắc cảm thấy bụng nhỏ lại bắt đầu khó chịu.
Nhưng ngủ cả một buổi sáng, người đều có chút mệt mỏi.
Nếu bây giờ lại tiếp tục ngủ lại, sợ là cả ngày đều sẽ mơ mơ hồ hồ.
Cuối cùng Lệ Nam Khê cũng không lên giường ngủ lại ngay lập tức.
Hôm nay nàng cũng không định đến chỗ Lương thị bên kia, chỉ tự mình tìm một quyển sách trên kệ, đọc giết thời gian.
Không bao lâu sau, có bà tử vội vàng tới bẩm, lão phu nhân bên kia sai người đến, muốn mời thiếu phu nhân qua đó một chuyến.
Hôm nay là mười bảy, không phải ngày thỉnh an.
Nếu không có đại sự, lão phu nhân sẽ không bao giờ vòng qua Lương thị bên kia mà trực tiếp tới tìm nàng.
Lệ Nam Khê gọi người kia tiến vào, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Tình hình của nhị lão gia càng ngày càng nguy kịch." Đôi mắt tiểu nha hoàn đã đỏ hồng, hốc mắt còn vươn một giọt nước mắt: "Từ hôm qua đã bắt đầu chuyển biến xấu.
Buổi tối lên cơn sốt, nhiệt độ vẫn không giảm, nửa đêm gần sáng còn nói mê.
Nhị phu nhân sợ đến mức khóc ầm lên từ hôm qua tới giờ, lão phu nhân thì lo lắng đến mức sắp ngã bệnh, sai nô tỳ đến hỏi thiếu phu nhân một chút, muốn nhờ thiếu phu nhân mời Trương lão thái y đến đây."
Trương gia là y học thế gia.
Trương lão thái y là phụ thân của Trương thái y, người lúc trước đã bắt mạch cho Trọng Lệnh Nguyệt ở Mai gia, cũng là nhạc phụ của Công bộ thị lang Cố Bằng Ngọc.
Cố Bằng Ngọc là hảo hữu của Trọng Đình Xuyên, Trương gia và Trọng Đình Xuyên cũng cực kỳ quen biết.
Nhưng Lệ Nam Khê một chút cũng không có quan hệ gì với bọn họ.
Lệ Nam Khê có chút do dự, không thể đáp ứng ngay lập tức, chủ yếu là vì nàng không biết, lấy danh nghĩa của mình có thể mời được Trương thái y đến hay không.
Tiểu nha hoàn quỳ thụp xuống: "Đã mời đến hai vị thái y, hôm qua còn mời cả ba vị đại phu của mấy y quán nổi tiếng trong kinh thành, nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Nếu thiếu phu nhân không ra tay giúp đỡ, nhị lão gia sợ là không qua khỏi."
Lệ Nam Khê nói: "Ngươi cứ về trước đi.
Ta sẽ sai người đi mời.
Ngươi quay về báo với lão phu nhân một tiếng, đừng để bà lo lắng quá."
Tiểu nha hoàn đi rồi, Lệ Nam Khê liền sai người gọi Vạn Toàn tới, kể lại sự tình cho hắn nghe: "Còn phải làm phiền quản sự đến Trương phủ một chuyến."
Nàng nghĩ, nếu Trọng Đình Xuyên có ở đây, chuyện quan trọng liên quan đến mạng người như thế này, hắn cũng sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Huống chi đây là lão phu nhân tự mình sai người đến nhờ giúp đỡ.
Cho nên nàng mới sai Vạn Toàn đi đến Trương phủ.
Thứ nhất, Vạn Toàn là thuộc hạ đắc lực của Trọng Đình Xuyên.
Thứ hai, Vạn Toàn rất khôn khéo, xử sự ổn thỏa, cách nói chuyện hay làm việc đều rất thỏa đáng.
Có hắn, không chừng còn có thể thành công.
Vạn Toàn cũng đã biết được chuyện Trọng nhị lão gia trở bệnh nặng.
Từ khi rơi xuống nước được cứu lên, bệnh tình vẫn luôn không ổn định.
Sáng sớm nay Trọng Đình Xuyên còn phân phó với hắn một tiếng, nếu Lệ Nam Khê muốn giúp đỡ, vậy thì hắn cứ làm theo, giúp Lệ Nam Khê, cũng là giúp nhị phòng bên kia.
Không nghĩ đến, Lệ Nam Khê liền trực tiếp gọi hắn tới, giao việc này cho hắn.
Vạn Toàn khom mình hành lễ: "Thiếu phu nhân đã phân phó, đương nhiên thuộc hạ sẽ tận lực làm thỏa đáng."
"Vạn quản sự nắm chắc mấy phần có thể mời Trương lão thái y đến?"
"Chín phần chín." Vạn Toàn cười nói: "Lúc trước gia cũng đã từng giúp đỡ Trương gia không ít lần.
Năm đó có một lần bệ hạ sinh bệnh, Trương thái y kê hai phương thuốc, nhưng bệnh tình vẫn không thuyên giảm, ngược lại còn có vẻ nặng hơn.
May mà có gia cầu tình, bệ hạ mới không xử lý Trương thái y, lại mời Trương lão thái y tiến cũng chẩn trị, lúc này sự tình mới trở nên tốt đẹp."
Lệ Nam Khê nghe xong liền yên tâm hơn rất nhiều.
Vạn Toàn hành lễ, sau đó vội vàng rời đi.
Lệ Nam Khê sai người chuẩn bị xe ngựa cho hắn.
Chân cẳng của Vạn Toàn không quá linh hoạt, hơi thọt một chút.
Nghe Trọng Đình Xuyên nói, Vạn Toàn cũng có biết một chút công phu.
Năm đó, lúc còn lang bạt ở bên ngoài, bị dính phải một chuyện phiền phức nên cả người bị thương nặng, suýt nữa đã mất mạng.
Cái chân thọt này là do di chứng của năm đó lưu lại.
Lệ Nam Khê uống xong một chén trà nóng, cảm thấy thân mình đã dễ chịu hơn một chút, liền đi qua Trung Môn bên kia, tiến vào Hương Bồ viện của lão phu nhân.
Lúc này Trọng lão phu nhân cũng không nghỉ ngơi ở trong phòng, mà đang ngồi ngay ngắn ở sảnh chính, phân phó nhóm vú già qua lại làm việc.
Còn nhị phu nhân Từ thị, giờ phút này lại không thấy bóng dáng, nghe nói là khóc đến nỗi thân thể mệt lả đi, thân mình không khỏe, đã quay về nghỉ ngơi rồi.
Trọng lão phu nhân không nghĩ đến Lệ Nam Khê sẽ qua đây, liền lập tức sai người rót trà cho nàng, nói: "Không ngờ mọi chuyện sẽ đến mức này.
Lão nhị ngày thường là người khỏe mạnh nhất trong nhà, ai mà ngờ vừa mới rơi xuống nước một lần, vậy mà bệnh tình lại đến nông nỗi như thế." Nói xong, lại thở dài thật mạnh.
Lão phu nhân không phải là người hay than thở, càng không thích than thở với vãn bối.
Bà nói liên miên đến chuyện này như vậy, là bắt đầu từ ngày mười lăm trở đi kia, thẳng cho đến lúc này, ước chừng lo lắng hãi hùng cũng gần hai ngày rồi.
Đại nhi tử đã không còn.
Nếu nhị nhi tử lại không may xảy ra chuyện gì…
Trọng lão phu nhân lại thở dài thêm một hồi.
Lệ Nam Khê không nghĩ đến, chỉ trong hay ngày ngắn ngủn không gặp, lão phu nhân lại trở nên tiều tụy như vậy.
Bình thường, trên mặt bà đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, bởi vì thần sắc bình thản, nên nếp nhăn cũng không quá rõ ràng.
Bây giờ, không chỉ là nếp nhăn đã hằn sâu hơn rất nhiều, ngay cả sống lưng cũng đều cong hơn so với bình thường.
"Tổ mẫu uống một chút trà trước đi." Lệ Nam Khê khuyên nhủ: "Con không hiểu biết lắm về phương diện này.
Đợi lát nữa Trương lão thái y đến, còn cần lão phu nhân phải hỗ trợ làm chủ."
Vừa rồi ở trong sân, có ma ma bên người lão phu nhân lặng lẽ đến nói với Lệ Nam Khê, hai ngày nay lão phu nhân luôn luôn bất an, không ăn một chút gì cả, ngay cả trà cũng không chịu uống, liền cầu xin Lệ Nam Khê khuyên nhủ giúp, để lão phu nhân tốt xấu gì cũng phải ăn uống một chút.
Bằng không, sợ là sẽ đổ bệnh theo.
Trọng lão phu nhân nghe Lệ Nam Khê nói xong, chậm rãi ngồi thẳng lại: "Đúng rồi, lát nữa Trương lão thái y đến đây, còn cần ta phải nhìn xem.
Các con tuổi còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện sợ là xử lý không được tốt." Dứt lời, liền cầm chén trà lên.
Dù sao từ sáng sớm liền lo lắng hoảng sợ nên chưa hề uống một giọt nước nào, rồi sau đó do luôn phải lo lắng nên tâm trạng vô cùng bất an.
Bây giờ uống vào, lão phu nhân khó có thể uống hết một lần một chén trà được, chỉ có thể uống được một nửa.
Nhưng mà chỉ có như thế, người hầu hạ bên cạnh đã vui mừng hơn rất nhiều.
Lệ Nam Khê biết hiện giờ tâm trạng của lão nhân gia không tốt, liền ngồi đó trò chuyện với bà, cũng không nói cái gì quá xa xôi.
Chỉ nói với lão phu nhân về mấy chỗ ăn ngon trong kinh thành, còn bàn bạc với lão phu nhân bữa cơm trưa nay nên ăn gì.
Nói một lúc, có lẽ là vì biết được Trương lão thái y sắp đến, cũng có lẽ là vì nghe Lệ Nam Khê nói về nhiều món thức ăn ngon miệng, lão phu nhân liền cảm thấy có chút đói bụng.
Lệ Nam Khê nghe xong liền vội vàng sai người bưng lên một chút cháo thịt cho bà ăn.
Cháo thịt vừa mới nấu xong, bưng đến lúc này, độ ấm vô cùng thích hợp.
Lão phu nhân ăn được cả một chén.
Từ lúc Lệ Nam Khê đến đây, ước chừng cũng đã qua hơn nửa canh giờ, Trương lão thái y cũng đã đến.
Lão phu nhân không yên tâm về nhị nhi tử.
Ngày đó hắn uống rượu xong lại rơi xuống nước, sau khi trở về lão phu nhân liền để cho Trọng nhị lão gia nghỉ ngơi trong viện của bà.
Đã nhiều ngày bệnh tình liên tục trở nặng, không thể nhúc nhích.
Lúc này lão phu nhân đích thân dẫn lão thái y đi đến phòng nghỉ tạm của nhị lão gia.
Lệ Nam Khê không tiện đi qua đó, chỉ đưa lão phu nhân đến cửa viện.
Lão phu nhân cố ý xoay người nói với nàng một câu: "Đừng lo lắng quá, con cứ về phòng ngồi chờ, đừng để thân thể bị nhiễm lạnh."
Trọng nhị lão gia cũng là do rơi xuống nước bị nhiễm phong hàn, trong cơ thể lại có nhiệt độ của rượu ứ lại, cho nên bệnh tình mới càng trở nên nặng như thế.
Lệ Nam Khê biết lúc này lão phu nhân sợ nhất là người thân sinh bệnh, hơn nữa bụng của nàng vẫn luôn rất khó chịu nên cũng không muốn cãi lời lão phu nhân, vâng dạ một tiếng, sau đó nhanh chóng trở về phòng.
Lão phu nhân nhìn cho đến khi nàng bước vào phòng, lúc này mới tạm yên tâm, nói với Lữ ma ma bên cạnh: "Cũng còn hài tử này khiến ta bớt lo." Không loạn nháo, cũng không gây chuyện, trong Trọng gia, xem như cực kỳ hiếm thấy.
Lữ ma ma nói: "Lục thiếu phu nhân là người thiện tâm.
Sợ lão phu nhân lo lắng, nên mới nhanh chóng trở về." Nói xong, liền kể lại chuyện mình vừa nhờ vả lúc nãy.
Dù sao những lời này cũng không phải là xấu, nhưng nếu có mấy nha hoàn nghe được, không tránh khỏi sẽ đến khua môi múa mép trước mặt lão phu nhân, vậy thì chi bằng bây giờ bà trực tiếp nói cho lão phu nhân nghe, tránh cho lão nhân gia nghe xong lại suy nghĩ nhiều.
Trọng lão phu nhân nghe xong, chỉ gật đầu.
Hiện giờ đã sắp đến phòng nghỉ của nhị lão gia, lòng bà liền trầm xuống, không có tâm trạng mở miệng nói chuyện.
Lệ Nam Khê vẫn luôn chờ trong sảnh đường.
Sau khi nàng uống xong ba chén trà nhỏ, lão phu nhân mới quay lại trong phòng, trên mặt đã không còn lo âu và ưu sầu như lúc trước nữa, mà đã mang theo một mạt ý cười nhàn nhạt.
"Trương lão thái y nói, không có gì đáng ngại.
Chẳng qua là không dùng đủ phân lượng thuốc, cần phải tăng thêm một chút."
Lão phu nhân nắm lấy tay của Lệ Nam Khê, kéo nàng ngồi ở bên cạnh: "Trương lão thái y còn nói, những đại phu và thái y kia quá mức ngu ngốc, chỉ dám dùng thuốc vừa đủ, không dám quá tay.
Nhưng mà nếu thân mình có bệnh, dùng không đủ thuốc, sao có thể tốt hơn được? Vì thế mới để bệnh tình kéo dài lâu như vậy.
Ta nói với Trương lão thái y, cứ việc dùng, chỉ cần có thể tốt lên, nên dùng nhiều thì dùng nhiều, nên dùng ít thì dùng ít.
Trương lão thái y cũng đã nói, qua trưa hôm nay chắc chắn sẽ hạ sốt, nói chúng ta để ý một chút."
Lệ Nam Khê cười nói: "Lão phu nhân sáng mắt sáng lòng, đương