Nhiệt độ cơ thể của Trọng Đình Xuyên vô cùng ấm áp, dựa sát vào rất thoải mái.
Hơn nữa, tư thế nằm ghé lên người của hắn này vừa vặn có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, khiến nàng có cảm giác yên tâm đến kỳ lạ.
Nhưng mà tư thế này cũng thực sự là quá thân mật.
Không biết từ khi nào, bàn tay to vốn vẫn luôn ôm lấy eo nàng đã bắt đầu không an phận, nhẹ nhàng vỗ về từ trên xuống dưới, khiến thân thể nàng có chút nóng lên, mà chỗ nào đó trên người hắn cũng bắt đầu biến hóa.
Lệ Nam Khê buồn bực ngẩng đầu nhìn hắn.
Trọng Đình Xuyên bất đắc dĩ: "Ta cũng không có biện pháp khống chế nó."
Ý định ban đầu của hắn là sưởi ấm cho nàng nhưng mà, nàng dựa sát vào trong lòng ngực hắn như vậy, cho dù hắn có muốn khống chế thì biến hóa của thân thể lại làm hắn có chút bất lực.
Lệ Nam Khê bị cộm đến khó chịu, xoay người muốn đi xuống, lại bị Trọng Đình Xuyên duỗi tay ôm chặt lại.
"Nàng vẫn chưa khỏe lên." Trọng Đình Xuyên nhíu mày nói: "Sao tay chân vẫn lạnh như vậy?" Nằm nửa ngày vẫn chỉ có một vài tia ấm, cảm giác ấm áp bình thường vẫn không thấy đâu.
Lệ Nam Khê nhớ tới phương thuốc mà Trương lão thái y cho mình lúc sáng, liền đem sự tình kể lại cho hắn nghe.
Lúc này Trọng Đình Xuyên mới buông tha cho nàng.
Cẩn thận ôm nàng đặt qua một bên giường, hắn đi đến bên cạnh lấy ra phương thuốc nàng đã cất.
Đại khái nhìn vài lần, sau đó xoay người ra khỏi phòng, gọi người đi bốc thuốc, phân phó xong liền quay trở về phòng.
Một đi một về, tốn khoảng chừng mười lăm phút.
Lệ Nam Khê tò mò, hỏi hắn đã giao cho ai đi làm.
"Thường Khang." Trọng Đình Xuyên ôm nàng dậy, vội vàng mặc lại xiêm y chỉnh tề cho nàng, lại vội vàng lấy từ trong ngăn tủ ra một kiện áo ngoài, nhẹ nhàng khoác lên cho nàng: "Ban đêm lạnh, mặc nhiều một chút."
Sau khi nghe nói hắn giao chuyện này cho Thường Khang làm, nàng vừa thẹn vừa quẫn, nhịn không được mà thấp giọng oán trách: "Loại thuốc này sao có thể để hắn đi bốc được chứ."
Nếu là đại phu nói ra một câu thuốc này chữa bệnh gì, vậy thì về sau nàng chắc không dám ngẩng đầu nhìn bốn vị Thường đại nhân kia được mất.
"Thân thủ hắn rất linh hoạt, khinh công rất tốt.
Nếu là người khác bây giờ muốn xuất phủ đến hiệu thuốc, sợ là sẽ trì hoãn càng lâu hơn." Trọng Đình Xuyên nói, nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn của nàng: "Nàng cứ yên tâm.
Hiệu thuốc hắn đi là một trong mấy cửa hàng của ta, chỗ đó có rất nhiều dược liệu trân quý, đến đó bốc thuốc càng yên tâm hơn một chút."
Lệ Nam Khê không nghĩ đến hắn còn có một hiệu thuốc ở kinh thành.
Nhưng mà, trước đây cũng đã tiếp nhận được không ít kinh ngạc cho nên bây giờ nàng đã có thể thập phần bình tĩnh mà đối mặt.
Sau khi hai người dùng bữa tối, thuốc đã được sắc xong.
Trọng Đình Xuyên cẩn thận nhìn nàng uống cạn bát thuốc mới ôm nàng từ từ đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Trọng Đình Xuyên luyện võ, dùng bữa xong vẫn không rời đi ngay lập tức mà đến đánh thức Lệ Nam Khê dậy, ôm nàng uống xong một chén thuốc, lại nhìn nàng lại ngủ say một lần nữa mới chịu rời đi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, hắn cũng tự mình đút nàng uống hết chén thuốc thứ hai trong ngày.
Mấy ngày lặp đi lặp lại như vậy, Lệ Nam Khê cũng cảm thấy thân mình đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như không còn khó chịu như lúc trước nữa.
Hai người nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, áng chừng thời gian dùng thuốc mà lão thái y nói đã sắp hết, liền ngừng dược lại.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Trọng Đình Xuyên vẫn nhẹ nhàng rời đi như cũ, không quấy rầy đến Lệ Nam Khê nửa phần.
Nhưng mà, sau khi hắn đi không lâu, Lệ Nam Khê cũng khó chịu mà tỉnh lại.
Bụng càng khó chịu hơn so với mấy ngày hôm trước, khiến nàng eo đau, lưng cũng đau, thẳng cho đến khi dùng xong bữa sáng vẫn chưa ngừng lại.
Vì thế, lúc Nhạc ma ma đi vào nói, ngũ thiếu phu nhân đang ở bên ngoài Thạch Trúc uyển muốn cầu kiến, Lệ Nam Khê liền lập tức chau mày cự tuyệt.
"Thân thể ta không thoải mái.
Tạm thời không gặp."
Nhạc ma ma liền quay bước lĩnh mệnh mà đi.
Kim Trản bên cạnh lại nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân, ngũ thiếu phu nhân còn dẫn theo nhị tiểu tiểu thư đến đây, đang cùng nhau đợi ở bên ngoài."
"Lệnh Nguyệt?" Cái này khiến Lệ Nam Khê có chút ngoài ý muốn: "Lệnh Nguyệt cũng đến sao?"
"Phải." Nhạc ma ma sắp sửa bước đi liền thu chân lại, ở bên nói: "Nhị tiểu tiểu thư cũng đi theo ngũ thiếu phu nhân, đều đang chờ ở bên ngoài."
"Còn nhị tiểu thiếu gia?"
"Nhị tiểu thiếu gia không tới ạ."
Lệ Nam Khê cân nhắc một lúc, cuối cùng liền phân phó: "Dẫn bọn họ đến tây sương phòng ngồi một lát đi, ta sẽ qua ngay."
Lúc này Nhạc ma ma mới thực sự đi ra khỏi phòng.
Lệ Nam Khê thay đổi xiêm y dùng để tiếp khách, thấy sắc mặt của mình hơi kém, liền dùng một chút phấn để che đi khí sắc yếu ớt kia.
Đến khi Quách ma ma búi tóc, Kim Trản cài trâm cho nàng xong xuôi, mới đi đến tây sương phòng.
Tây sương phòng rất im ắng, ngay cả nửa điểm tiếng động cũng không có.
Bước chân Lệ Nam Khê hơi ngừng lại, sau đó liền cất bước đi vào.
Gian phòng này cũng là một trong các phòng dùng để tiếp khách, nhưng ngày thường rất ít khi tiếp đãi khách nhân, cho nên Lệ Nam Khê cũng rất ít khi đến đây.
Vừa bước vào phòng liền thấy Ngô thị đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, tinh tế phẩm trà.
Ngồi bên cạnh là một tiểu cô nương, cũng chính là Trọng Lệnh Nguyệt.
Cổ ma ma đang đứng phía sau, cẩn thận trông coi Trọng Lệnh Nguyệt, một chút cũng chưa từng lơi lỏng.
Tay phải của Trọng Lệnh Nguyệt nắm lại rất chặt, Cổ ma ma đưa điểm tâm đến, nàng cũng không ăn.
Cổ ma ma có khuyên thế nào, nàng vẫn luôn liều mạng lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
Nhìn tiểu cô nương vì bị bệnh một hồi mà cằm đã ốm đến trơ xương, Lệ Nam Khê vô cùng đau lòng, nhưng có Ngô thị ở đây, nàng cũng không thể tỏ ra vội vàng.
Chậm rãi đi vào, sau khi ngồi xuống, Lệ Nam Khê mới ôn hòa hỏi: "Lệnh Nguyệt không thích ăn những điểm tâm này sao?"
Trọng Lệnh Nguyệt cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con, con tạm thời chưa muốn ăn."
Lệ Nam Khê sợ tiểu cô nương lần đầu tới đây xấu hổ nhát gan, nên cũng không nói tiếp chuyện này nữa, nghĩ sau này quen rồi có lẽ là sẽ tốt hơn một chút.
Ngô thị nhìn Trọng Lệnh Nguyệt như vậy, tức giận sôi máu: "Ta tới chỗ của lục thiếu phu nhân này, con một hai đòi đi theo.
Hiện giờ thì hay rồi, đã tới, vậy mà còn không phóng khoáng như vậy, thật là không có tiền đồ mà."
Cổ ma ma vội nói: "Nhị tiểu tiểu thư còn nhỏ, đợi lớn thêm chút nữa sẽ tốt thôi ạ."
"Tốt cái gì?" Ngô thị bực dọc nói: "Cũng không biết tính tính này giống ai nữa, cả ngày nhút nhát như vậy.
Lúc nãy một hai đòi đến đây cho bằng được, ta còn tưởng sẽ đỡ nhát gan hơn một chút.
Ai ngờ vẫn là như vậy.
Sớm biết thế không dẫn đi theo làm gì."
Thân mình Trọng Lệnh Nguyệt co lại thành một đoàn, cúi đầu thật thấp, cằm giống như sắp dán vào trước ngực.
Lệ Nam Khê nghe Ngô thị thẳng thắn dứt khoát quở trách Trọng Lệnh Nguyệt như vậy, có chút nhìn không nổi, liền nói: "Nguyệt nhi chẳng qua là chỉ hướng nội một chút mà thôi.
Ngày thường ngũ thiếu phu nhân trò chuyện với Nguyệt nhi nhiều một chút, hẳn là sẽ cải thiện được tính tình này."
Ngô thị có chút bực bội: "Tốt cái gì chứ? Cả ngày đều như vậy, cũng không biết có phải là nữ nhi ta sinh không nữa."
Sau đó Ngô thị cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, ngược lại hỏi Lệ Nam Khê: "Nghe nói huynh đệ trong nhà lục thiếu phu nhân đều đang đọc sách ở Thanh Xa thư viện?"
Lệ Nam Khê biết được Ngô thị đây là đang nhắc đến Lệ Vân Khê, còn có Lệ lục thiếu gia, thất thiếu gia bọn họ, liền gật đầu.
Ngô thị liền tươi cười: "Không biết quy định nhận học sinh của Thanh Xa thư viện là nhỏ bao nhiêu, lớn bao nhiêu?"
Chuyện này Lệ Nam Khê cũng không biết rõ, chẳng qua là chỉ thuận tiện nghe được ca ca và nhóm đường phuynh nhắc đến một lần mà thôi, liền nói: "Chuyện này ta cũng không rõ.
Nhưng mà, nghe các huynh trưởng nói, trong thư viện có hài đồng sáu bảy tuổi, cũng có người ba bốn mươi tuổi đến xin học."
Ngô thị thở phào nhẹ nhõm, tươi cười trên mặt càng sâu hơn một chút: "Nếu đã như vậy, hay là lục thiếu phu nhân tìm huynh trưởng nhà mình nhờ hỗ trợ nói một tiếng, để các tiên sinh châm chước cho Bác nhi cũng đến đó đọc sách đi."
Chuyện này khiến Lệ Nam Khê có chút ngoài ý muốn: "Ta nhớ rõ trong phủ cũng có tộc học, hơn nữa tiên sinh được mời đến cũng rất uyên bác giỏi giang.
Cửu gia cũng đọc sách ở đó.
Vì sao ngũ thiếu phu nhân không để nhị tiểu thiếu gia đến đó học?"
Kỳ thật, nàng nhớ rất rõ, Trọng Lệnh Bác vốn cũng đang đọc sách trong tộc học.
Sao bỗng nhiên lại thay đổi như thế này?
Nói đến chuyện này, Ngô thị liền tức giận: "Bác nhi chẳng qua chỉ là một hài tử, hôm qua chơi đùa một chút, không cẩn thận làm đổ nghiên mực trên bàn của tiên sinh, khiến nghiên mực bị hỏng vài chỗ.
Không ngờ tiên sinh liền đánh lòng bàn tay của hắn, còn bắt hắn phải xin lỗi.
Bác nhi không chịu, tiên sinh vậy mà còn dám phạt hắn đứng bên ngoài cả buổi.
Ta rất tức giận nên mang Bác nhi trở về.
Cái loại địa phương này, không bao giờ muốn đến nữa?"
Lệ Nam Khê cảm thấy chuyện này không quá thích hợp.
Nàng có vài phần hiểu được Trọng Đình Huy, nhìn bề ngoài thì có vẻ ôn hòa, kỳ thật rất ngạo nghễ.
Vị tiên sinh kia là một trong những trưởng bối được hắn thập phần tôn kính.
Ngay cả Trọng Đình Huy đều nói vị tiên sinh kia đức cao vọng trọng.
Theo lý mà nói, lời này hẳn là không sai.
Đã là như vậy, tiên sinh sao lại có thể nhỏ nhen giống như Ngô thị vừa nói được?
Lệ Nam Khê hỏi: "Không biết Bác nhi làm hỏng nghiên mực của tiên sinh ở đâu? Còn nghiên mực kia là như thế nào?"
Ngô thị không để ý nói: "Lúc tiên sinh đang nghỉ ngơi ở trong phòng, hình như là một nghiên mực Đoan Khê của tiền triều." Dứt lời, nàng tức giận nói tiếp: "Chẳng qua chỉ là một nghiên mực Đoan Khê mà thôi.
Cho dù là đồ cổ tiền triều, nhưng, nhà chúng ta là nhà nào? Hắn còn khi dễ chúng ta đền không nổi sao?"
Lệ Nam Khê nghe xong, thần sắc trên mặt cũng dần thu liễm, cuối cùng yên lặng không nói gì cả.
Nàng không nghĩ đến Trọng Lệnh Bác vậy mà lại dám đi vào phòng ở của tiên sinh, còn làm hỏng đồ cổ tiền triều mà tiên sinh quý trọng.
Nghiêm túc mà nói, bất luận cách xử trí của tiên sinh thỏa đáng hay không, nhưng tiên sinh, thân là một sư phó...
Không chỉ dạy học, còn phải dạy cả đạo lý làm người.
Nếu bản thân làm sai chuyện gì, đương nhiên phải học cách nhận sai và xin lỗi.
Cố tình Trọng Lệnh Bác lại không chịu nghe lời.
Cố tình Ngô thị còn muốn dung túng cho nó, để nó tiếp tục sai lầm như vậy.
Lệ Nam Khê lắc đầu nói: "Thanh Xa thư viện bên kia, sợ là ta cũng không thể giúp ngũ thiếu phu nhân được.
Ta chỉ mới hồi kinh chưa bao lâu,không quen thuộc lắm với các tiên sinh ở đó."
Ngô thị nóng nảy.
Lời này rõ ràng là không muốn giúp đỡ nên cố ý thoái thác.
Nếu lục thiếu phu nhân không quen biết với những người đó, vậy còn người Lệ gia thì sao?
Ngô thị vội nói: "Kỳ thật không chỉ là chuyện hôm nay thôi đâu.
Ngay từ đầu, tiên sinh đó đã không thích Bác nhi rồi, luôn bới móc sai lầm của nó ra mà trách mắng nặng nề.
Ta vốn cũng không muốn để Bác nhi tiếp tục học trong tộc học từ sớm rồi, chẳng qua nhất thời chưa tìm ra được nơi nào tốt.
Hiện giờ nhìn thấy lục thiếu phu nhân, mới nhớ đến Thanh Xa thư viện."
Lệ Nam Khê nói: "Thứ lỗi cho ta bất lực."
Ngô thị cảm thấy Lệ Nam Khê đang cố ý từ chối.
Lệ Đại học sĩ năm xưa tài học vang danh, tiên sinh trong thư viện có rất nhiều người đã từng bái Lệ Đại học sĩ làm môn hạ.
Hơn nữa, học giả uyên thâm nhất thư viện Thanh Xa là Chu tiên sinh, năm đó cũng trúng cử cùng năm với Lệ Đại học sĩ, hai người còn có quan hệ rất tốt.
Chỉ cần người Lệ gia nói một câu, tiến cử một cá nhân vào thư viện học, chẳng phải là rất đơn giản hay sao?
Nhưng lục thiếu phu nhân này rõ ràng là không muốn giúp.
Ngô thị cười lạnh: "Vậy mà ta còn tưởng lục thiếu phu nhân là một người thiện tâm.
Hiện giờ xem ra, cũng chỉ có như thế này mà thôi."
Lệ Nam Khê cười khẽ nói: "Bây giờ ngũ thiếu phu nhân phát hiện ra cũng chưa muộn đâu."
Ngô thị vốn tưởng sau một câu châm chọc của mình, Lệ Nam Khê sẽ kịch liệt cãi lại.
Nào biết nàng vậy mà lại chỉ tươi cười ôn hòa thừa nhận, giống như mình vừa mới đánh vào bông vậy.
Ngô thị tức giận đến mức bốc khói, không muốn tiếp tục ở đây nữa, liền đứng dậy đùng đùng bỏ đi.
Thậm chí còn không để ý đến Trọng Lệnh Nguyệt đang ngồi bên cạnh.
Lệ Nam Khê có chút lo lắng nhìn Trọng Lệnh Nguyệt.
Không ngờ tiểu gia hỏa này thấy Ngô thị rời đi cũng không vội vàng đuổi theo, ngược lại còn chậm rãi nhảy xuống ghế, đi đến chỗ của nàng.
Trọng Lệnh Nguyệt bước đến trước mặt Lệ Nam Khê, lại quay đầu nhìn ra cửa, thấy thân ảnh Ngô thị đã không còn, lúc này mới yên tâm.
Nàng vươn tay phải vẫn luôn nắm chặt, chậm rãi mở lòng bàn tay ra trước mắt Lệ Nam Khê.
Bên trong là một bụi cỏ bốn lá.
Bụi cỏ nhỏ có sáu cọng rễ, phía trên mỗi rễ đều có một phiến lá bốn cánh nho nhỏ đáng yêu.
Chẳng qua bởi vì vừa rồi bị nắm quá chặt, cho nên phiến lá cùng rễ non đều đã hơi nhũn ra, có một vài chỗ còn bị nát, nguyên bản là màu xanh non đã trở thành màu xanh lục thẫm màu.
Bây giờ Lệ Nam Khê mới biết lý do vì sao vừa rồi Trọng Lệnh Nguyệt cái gì cũng không chịu ăn, chính là bởi vì trong lòng bàn tay không thể mở ra cầm nắm những đồ vật khác.
Không muốn để Ngô thị biết được nên lòng bàn tay liền túm lại thành một đoàn.
Nàng vô cùng cẩn thận đón lấy bụi cỏ, đặt vào trong tay của chính mình, dịu dàng cười nói: "Cảm ơn Lệnh Nguyệt."
Tiểu cô nương hiển nhiên rất vui vẻ.
Đôi mắt to tròn, nghiêm túc nói: "Tặng hoa không tốt.
Con tặng cỏ.
Cỏ sẽ tốt hơn một chút."
Lệ Nam Khê hiểu được, chuyện ở Mai gia lần trước đã khiến tiểu cô nương sợ tặng hoa.
Dù sao cũng là một đứa trẻ mới bốn tuổi, gặp được sự tình khiến mình sợ hãi, sợ là sẽ lưu lại bóng ma thật sâu.
Lệ Nam Khê duỗi tay cầm lấy tay nhỏ mềm mại kia.
Trọng Lệnh Nguyệt nhớ tới tay mình vẫn còn dính chất lỏng của cỏ xanh, không sạch sẽ, liền không muốn đưa ra.
Nào biết sức lực của Lệ Nam Khê lớn hơn nó rất nhiều, căn bản kéo không lại.
Tiểu cô nương đỏ mặt cúi đầu.
Lệ Nam Khê nhéo nhéo cánh tay nhỏ nhắn, nói: "Hoa rất xinh đẹp.
Lần đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Lệnh Nguyệt đừng sợ hãi.
Nếu sau này tặng hoa, ta cũng thích."
Dứt lời, nàng gọi Ngân Tinh đến, phân phó nàng đem túi tiền vừa mới làm xong đến.
Sau đó Lệ Nam Khê tự mình đem vật ấy buộc lên sườn eo của Trọng Lệnh Nguyệt.
Nàng vừa thắt dây lại, vừa nói: "Sau này nếu là có đồ vật gì muốn giữ lại, không cần dùng tay cầm.
Đừng để tay nhỏ dính bẩn rồi lại cầm nắm thức ăn, như vậy rất không tốt.
Cứ đặt ở trong túi tiền là được rồi."
Tiểu cô nương mở to mắt nhìn một màn này, nhẹ giọng nói: "Ban đầu con cũng để vào túi tiền nhưng nương nói, như vậy sẽ khiến túi tiền bị bẩn, không cho con để nữa."
"Không sao.
Ta cho con cái này, bẩn thì đem giặt sạch là được rồi."
"Nhưng lỡ như, lỡ như giặt không sạch thì sao?" Trọng Lệnh Nguyệt bất an chà xát tay nhỏ dính bẩn: "Trước kia cũng đã từng làm bẩn một lần, nương rất tức giận."
Lệ Nam Khê nhìn dáng vẻ cận thận của Trọng Lệnh Nguyệt, sờ sờ đầu tóc mềm mại kia: "Không sao cả.
Nếu giặt không sạch, cứ đến tìm ta, ta sẽ cho con cái mới."
Trọng Lệnh Nguyệt nghe xong vô cùng vui vẻ, cười đến mi mắt cong cong.
Dung mạo của tiểu cô nương rất khả ái, rất giống với ngũ gia Trọng Đình Phàm, ngũ quan thâm thúy lại nhu hòa.
"Có phiền toái quá không ạ?" Nàng cắn môi hỏi.
"Sẽ không đâu." Lệ Nam Khê cười nói: "Chỗ này của ta có nhiều lắm.
Cứ để đó mãi, còn sợ không có người dùng."
Trọng Lệnh Nguyệt gật đầu, "vâng" một tiếng thật mạnh.
Cổ ma ma ôm nàng, hành lễ với Lệ Nam Khê, sau đó liền xoay người định đi.
Không ngờ vừa mới xoay người, Trọng Lệnh Nguyệt lại giãy dụa đòi xuống.
Cổ ma ma không ôm được, chỉ có thể thả nó đứng xuống đất.
Trọng Lệnh Nguyệt vừa nhảy xuống đất, chân ngắn liền lạch bạch chạy lại bên cạnh Lệ Nam Khê, lôi kéo ống tay áo của nàng.
Lệ Nam Khê thấy nàng hình như có chuyện muốn nói, liền khom người xuống.
Không ngờ hai người vừa tới gần, sườn mặt Lệ Nam Khê chợt ấm áp lên.
"Bẹp", một nụ hôn dừng trên má nàng.
"Cảm ơn thẩm thẩm." Trọng Lệnh Nguyệt nhỏ giọng nói ở bên tai nàng.
Lệ Nam Khê tươi cười sờ sờ khuôn mặt nhỏ đáng yêu của nàng: "Lệnh Nguyệt ngoan lắm."
"Cha dạy con đấy." Trọng Lệnh Nguyệt hiển nhiên rất vui vẻ, cười tươi làm lộ ra hàm răng nhỏ: "Cha nói, lục thiếu phu nhân là thẩm thẩm của con."
Lệ Nam Khê không nghĩ đến lại là Trọng Đình Phàm dạy nàng, lại nhớ đến hoàn cảnh của hai huynh đệ này...!Trong lòng nàng liền ngũ vị tạp trần, gật gật đầu, sau đó cũng hôn vài cái trên mặt tiểu cô nương.
Trọng Lệnh Nguyệt vui mừng không thôi, nhảy chân sáo chạy về chỗ của Cổ ma ma.
Cổ ma ma thấy thế, vừa kinh ngạc, vừa vui mừng.
Tính tình của nhị tiểu tiểu thư vừa nhút nhát lại hướng nội, rất hiếm khi biểu đạt vui sướng dứt khoát gọn gàng như vậy.
Cổ ma ma trịnh trọng hành lễ với Lệ Nam Khê một lần nữa, sau đó định ôm Trọng Lệnh nguyệt lên.
Không ngờ tiểu cô nương lại xua tay cự tuyệt.
"Lục thiếu phu nhân đã nói, tự mình đi sẽ thú vị hơn.
Con muốn tự mình đi." Tiểu cô nương giòn tan nói, nói xong lại quay đầu nhìn Lệ Nam Khê cười một cái, giống như muốn nói với Lệ Nam Khê, mấy lời nói Lệ Nam Khê từng nói ở Mai phủ ngày ấy, nàng vẫn còn nhớ rõ.
Lệ Nam Khê cao giọng khen nàng một câu.
Lúc này Trọng Lệnh nguyệt mới vui vẻ rời đi.
Nhìn bóng dáng khuất dần của tiểu cô nương, lại nhớ đến tiếng xưng hô cực nhỏ lúc nãy, trong lòng Lệ Nam Khê bất giác có một chút buồn bã.
Mặc dù lén lút gọi nàng một tiếng thẩm thẩm, nhưng trước mặt người khác vẫn gọi nàng là "lục thiếu phu nhân" như cũ.
Điều này, không biết là ngũ gia dạy cho nàng hay là nàng tự hiểu được.
Nhưng mà, đây chỉ là một hài tử mới bốn tuổi, cho dù là nguyên do gì, cũng đều khiến người ta chua xót vạn phần.
Sau khi trở lại trong phòng, Lệ Nam Khê sai người đem sổ sách tới, cẩn thận lật xem.
Bây giờ không chỉ là Thạch Trúc uyển và mấy cửa hàng điền trang kia của nàng, ngay cả sổ sách của Phỉ Thúy lâu, cũng cần nàng phải cẩn thận xem qua một lần.
Tuy rằng có nhiều việc hải làm, nhưng thời gian của mỗi ngày của nàng cũng không ít, không có gì quá vất vả.
Nhạc ma ma đến dọn dẹp phòng cho Lệ Nam Khê, thuận miệng hỏi: "Ngũ thiếu phu nhân đến đây là có chuyện gì? Không biết có gây khó dễ gì cho thiếu phu nhân hay không?"
Vừa rồi lúc Ngô thị tới, chỉ có bọn nha hoàn đi đến hành lang bên cạnh chờ mà mấy vị ma ma đang bận sắp xếp sự tình lớn nhỏ trong viện, nên cũng không đến đó.
Lệ Nam Khê giấu chuyện của Trọng Lệnh Nguyệt lúc