Sáng sớm ngày hôm sau Lệ Nam Khê liền đi tới Hương Bồ viện.
Hôm qua, mặc dù đã nói với Trọng Đình Xuyên nàng sẽ tiếp nhận việc nào, nhưng vì sắc trời đã quá muộn nên nàng vẫn chưa tới chỗ lão phu nhân bên kia để thương nghị.
Còn ý của lão phu nhân hôm qua cũng là hôm nay bàn bạc với phu nhân và thiếu phu nhân bên nhị phòng nên nàng liền đi qua từ sáng sớm miễn cho mọi chuyện kéo dài làm mất thời gian.
Lúc Lệ Nam Khê đến Hương Bồ viện, Từ thị và cả hai nhi tức đã chờ ở đó.
Thấy Lệ Nam Khê tới, nhị thiếu phu nhân Hà thị liền lấy khăn che mặt, cười nói: "Hôm nay thật lạ nha.
Lục thiếu phu nhân đến sớm như vậy.
Lúc trước đều là thương nghị với lão tổ tông xong, đợi một lát mới sang bên kia tìm ngươi thương lượng."
Từ thị trừng mắt nhìn Hà thị.
Hà thị ngượng ngùng nở nụ cười, cầm tách trà bên cạnh lên uống.
Đại thiếu phu nhân Tưởng thị cười nói với Lệ Nam Khê: "Tới rồi? Mau ngồi đi.
Chúng ta cũng vừa mới tới, không, trà vừa mới đem tới, chưa nói được bao nhiêu câu đâu."
Lệ Nam Khê cười với Tưởng thị sau đó tiến lên thỉnh an lão phu nhân rồi ngồi xuống bên cạnh.
Trọng lão phu nhân nói lại chuyện thiết yến ngày ấy một lần nữa: "Hôm nay chia làm việc bốn.
Xưa nay mỗi người một việc, nay nhà lão đại không rảnh rỗi, may mà có Tư Tư ở đây có thể giúp một tay.
Chỉ có điều là Tư Tư mới tới Trọng gia không bao lâu, không tiện nhân tình qua lại nên đành lựa chọn một trong hai việc khác.
Các con đều đã làm quen rồi nên cứ để cho nàng chọn."
Hà thị tỏ thái độ trước: “Đó là đương nhiên, lão phu nhân yên tâm.” Sau đó đến gặp Lệ Nam Khê: “Trước kia ta là người nhỏ tuổi nhất ở đây, mọi người sợ ta làm không được ổn thỏa, cho nên cố ý giao cho chuyện bày biện cho ta.
Bây giờ lục thiếu phu nhân tới, cuối cùng ta cũng có được danh hào làm quen.”
Lời nàng vừa nghe quá không thỏa đáng, giống như là đang ép Lệ Nam Khê tiếp nhận bày biện.
Từ thị cầm khăn che miệng ho nhẹ một tiếng.
Hà thị vội vàng nói: "Lục thiếu phu nhân chớ để ý.
Tất nhiên ta không thể bắt ép ngươi nhất định phải quản chuyện bày biện.
Chỉ là từ trước tới nay ta không khéo nói chuyện, nhất thời lỡ miệng."
Từ thị từ chối cho ý kiến.
Tưởng thị nói với Lệ Nam Khê: "Ngươi chỉ cần để ý xem cái nào tiện cho ngươi là được rồi."
Lệ Nam Khê cười nói: "Thật ra ta cũng đang nghĩ muốn quản công việc của nhị thiếu phu nhân, chỉ là chuyện bài trí ta lại có chút thiếu thỏa đáng.
Dù sao cũng là bộ mặt trong thiết yến mà nếu như làm không xong, khó tránh khỏi bị người khác cười chê.
Cho nên ta muốn xin nhận việc của đại thiếu phu nhân."
Tưởng thị vốn là phụ trách dụng cụ.
Chỉ vì lão phu nhân thương cảm nàng, nên mới muốn nàng xen vào.
Tuy là phải mất công, thường xuyên đập phá vài thứ cũng phải tự mình bỏ tiền, nhưng chuyện này thật sự rất dễ dàng, cho dù người khác muốn làm xấu mặt nàng cũng không được.
Sáng nay nàng đến thỉnh an lão phu nhân sớm nhất.
Lúc đó lão phu nhân nhân tiện nói qua với nàng, Lệ Nam Khê có lẽ sẽ phụ trách việc này để nàng chuẩn bị tâm lý trước, đến lúc đó tiếp nhận chuyện này càng khó hơn.
Tưởng thị vốn không muốn như vậy còn khuyên lão phu nhân: “Lục thiếu phu nhân hoa nghệ xuất chúng, chắc là cũng nghiên cứu chuyện bày biện một chút.
Ta nghĩ nàng sẽ chọn cái này.
Chỉ là ngại vì đệ muội với nàng quan hệ không tốt, cho nên không nói ra mà thôi."
“Không cần thiết.” Lão phu nhân vừa nhìn danh sách khách mời vừa nói với nàng: “Nếu là tự nàng chọn, có lẽ sẽ chọn cái này.
Nhưng mà con đã quên, còn có Xuyên nhi nữa.”
“Quốc công gia?” Vào lúc này nghe lão phu nhân nhắc tới hắn, Tưởng thị có chút ngoài ý muốn: “Chuyện này có liên quan đến quốc công gia?"
“Không.
Theo ta thấy thì hắn nhất định sẽ chọn việc nhàn nhã nhất trong phủ để cho nàng làm.” Lão phu nhân khép danh sách trong tay lại, chậm rãi nói: “Hôm qua Xuyên nhi vừa về nhà liền đến gặp ta.
Ta nói cho hắn biết chuyện bên kia, trước khi đi hắn còn dặn ta, để ta hao tâm tổn trí chiếu cố tiểu tức phụ của hắn."
Không chỉ có vậy.
Trọng Đình Xuyên nhờ lão phu nhân hỗ trợ, chiếu cố Tư Tư một chút, miễn cho nàng bị người khác làm khó dễ, đến cuối cùng hắn còn nói một tiếng cám ơn với bà.
Tuy rằng ngữ khí của hắn thập phần bình thản, nhưng lão phu nhân bao nhiêu năm nay chưa từng thấy hắn tự mình nói tiếng "cám ơn" với ai.
Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, lão phu nhân thở dài không nói nữa.
Lúc này, thấy Lệ Nam Khê thật sự nói muốn nhận việc quản lý dụng cụ, cảm giác trong lòng Tưởng thị đối với Lệ Nam Khê có chút bất đồng với vừa rồi.
Chưa kể, có thể khiến cho lão phu nhân và quốc công gia đều để tâm đến, vị đường đệ muội này có vẻ như không tầm thường.
Tưởng thị quay sang bên cạnh, nói với Lệ Nam Khê ở bên kia: "Nếu lục thiếu phu nhân muốn nhúng tay vào việc này, ta vui mừng còn không kịp.
Quản lý dụng cụ có điểm không tốt, bình thường đập đồ đều phải tự mình bồi thường.
Ta mấy năm nay a, không biết đã bỏ ra bao nhiêu bạc rồi."
Khách nhân vô tình làm vỡ cái gì đó là chuyện vô cùng bình thường.
Hơn nữa, khách nhân thường còn dẫn theo hậu bối nhà mình, có một số tiểu hài tử không thể ngồi yên, chai lọ mâm đèn đập càng nhiều hơn.
Vốn dĩ quản dụng cụ phải chịu trách nhiệm chuyện này, nếu hỏng thì đương nhiên phải xuất tiền túi ra đền.
Cũng may, lão phu nhân không quá chú trọng biệt đãi người bên ngoài, bình thường khách nhân dự tiệc sẽ không lấy ra những đồ dùng quý giá để được người khác tán thưởng.
Chỉ khi có khách quý đến mới lấy đồ dưới đáy hòm ra, đặt lên bàn.
Vì vậy, mặc dù nhìn qua có vẻ như những năm qua đập phá không ít thứ, nhưng bạc bồi thường thực sự lại không có bao nhiêu.
Lệ Nam Khê cười cười, hơi cúi đầu xuống.
Từ thị ở bên nói với Tưởng thị: "Đây là con không đúng rồi.
Quốc công gia còn kém chút bạc này sao? Dù cho quản gia có đem toàn bộ vật quý dọn lên đều bị người đập hết thì quốc công gia không thèm nháy mắt cũng có thể bồi thường."
Nghe vậy, lão phu nhân đập mạnh tách trà trên tay xuống bàn.
Từ thị im phắc siết chặt khăn tay.
Thường ngày, Từ thị rất chú ý hoàn cảnh.
Bây giờ có thể nói ra lời này, cũng là do bị chênh lệch giữa đại phòng và nhị phòng chèn ép quá lâu - tôn tử đại phòng có tiền đồ.
Trọng Đình Xuyên tất nhiên không cần phải nói, ngũ gia Trọng Đình Phàm đọc sách rất tốt, đã đỗ vào quốc tử giám.
Trọng Đình Huy cũng là một người không chịu thua kém, ngày thường dụng công học tập, tương lai tất thành người tài.
Còn nhị phòng...!tử tôn lại không đủ dụng công.
Nhị lão gia tác phong không tốt, không thể làm gương tốt cho bọn nhỏ.
Chỉ có thất gia Trọng Đình Kiếm coi như có khả năng.
Bây giờ đang ở Thanh Xa thư viện đọc sách, việc học không tệ.
Nghĩ đến nhi tử Trọng Đình Kiếm, trong lòng Từ thị cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tiểu thư Tằng gia tuy sớm đã nói qua là có quan hệ với quốc công gia, nhưng khi đó nàng tuổi còn nhỏ, không thể đảm đương được.
Quan trọng là dòng dõi Tằng gia rất tốt.
Tằng phụ là tuần phủ, ca ca Tằng tiểu thư lại đang nhậm chức ở quốc tử giám, nhìn kiểu nào cũng thấy cửa hôn sự này đều cực kỳ thích hợp.
Riêng điểm này, Từ thị không hề có ý định tính toán nhiều những thứ đó với Lệ Nam Khê.
Dù sao lần này mở tiệc chiêu đãi mới là chính sự.
Từ thị cười với lão phu nhân rồi nói với Lệ Nam Khê: "Lúc trước là nhị thẩm thẩm nói sai.
Vốn là muốn khen quốc công gia vài câu nhưng lại dùng sai biện pháp.
Ngươi phụ trách dụng cụ vậy thì đón tiếp tân khách lại bị bỏ không." Nàng lại hướng về phía lão phu nhân, chờ đợi nói: "Chẳng hay việc này ai quản?"
Thực ra, lão phu nhân có ý định để Tưởng thị quản chuyện này.
Tưởng thị vào phủ đã nhiều năm, thái độ làm người trầm ổn, lõi đời, làm chuyện này là thích hợp nhất.
Nhưng ngày hôm đó phải lưu ý đến nhiều thứ, đặc biệt là thức ăn.
Kể từ khi Trọng Lệnh Nguyệt ở Mai gia ăn loạn bị ngộ độc, lão phu nhân liền cực kỳ chú ý đến việc phụ trách chuyện này.
Vì vậy, lão phu nhân nói với Từ thị: "Nếu nhà lão đại không rảnh thì chuyện này cứ do ngươi tới phụ trách đi.
Về phần việc trước của ngươi thì giao lại cho đại nhi tức là được."
Từ thị trước kia đa muốn giao hảo với các phu nhân vọng tộc, nghe vậy thì mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy nói “Vâng”.
Tưởng thị thấy bà đứng lên cũng đứng dậy, khom người đáp ứng.
Hà thị ngồi hỏi: "Lão tổ tông, còn con?"
"Ngươi cứ quản việc ban đầu của ngươi là được rồi.” Trọng lão phu nhân nói.
Lúc trước, bà cho Hà thị quản phần bày biện, vốn chính là vì cảm thấy nàng làm việc có chút quá mức hấp tấp, làm việc gì cũng không đến nơi đến chốn.
Nếu nàng đi quản lý đồ dùng, sợ là những thứ đó đều bị vỡ làm đôi.
Còn nếu nàng quản lý hai việc kia, e rằng sẽ còn nhiều sơ sót.
Vậy thì cứ cho nàng lo bày biện.
Đồ đạc cứ để đó, bình thường sẽ không ai dịch chuyển.
Thỉnh thoảng có mấy tiểu hài tử không nghe lời chạy lung tung, nhưng những đồ vật quý giá dễ vỡ tất nhiên phải đặt ở chỗ ngoài tầm với của bọn nhỏ, nên cũng không sợ chúng làm loạn ầm ĩ.
Sau khi nghe xong, trong lòng Hà thị liền cảm thấy không thoải mái.
Kỳ thực trước đó Từ thị cũng đã ngầm nói với nàng là so với đi quản dụng cụ thì lo việc bài trí càng có thể diện hơn.
Mấy cái đĩa, cái thìa đó có gì hay? Tất cả đều để cho người ta ăn cơm, uống trà, chỉ cần dụng cụ không tệ thì xử lý thế nào cũng không có ai quan tâm đến.
Chi bằng để ý bài trí cho tốt, còn có thể bắt mắt người bên ngoài, xuýt xoa khen ngợi vài câu.
Nếu có thể đoạt được nổi bật, đụng phải mấy phu nhân quyền quý biết thưởng thức thì nói không chừng còn có thể giao hảo.
Từ thị luôn yêu cầu Hà thị học hỏi thêm cách bài trí của người khác, lúc đến nhà người ta cũng bảo nàng để ý xem phu nhân và thiếu phu nhân trong nhà làm như thế nào.
Tưởng lai tự mình đứng ra làm có thể tinh tế hơn một chút.
Chỉ có điều Hà thị phong thanh nghe được mấy lời xằng bậy, vì vậy bên dưới không phục nàng liền có chút nổi giận, càng ngày càng chán nản, chỉ mong một ngày nào đó có thể đổi việc khác.
Nào biết thật vất vả mới có cơ hội nhưng cuối cùng lại là cái dạng này.
Chỉ có một mình nàng không được đổi.
Trong lòng Hà thị không thoải mái liền oán hận Lệ Nam Khê.
Nếu Lệ Nam Khê chọn việc của nàng thì không phải nàng có thể thay đổi rồi sao? Nếu Lệ Nam Khê không chọn Tưởng thị mà là nàng, Tưởng thị không cần đổi, cứ quản lý dụng cụ như bình thường.
Nàng có thể chọn đón tiếp tân khách hay phụ trách thức ăn.
Ban đầu hai cái này đều do phu nhân đương gia phụ trách.
Cái nào cũng vô cùng tươm tất, cái trước có thể quen thuộc với các phu nhân quyền quý, cái sau có thể được mọi người khen ngợi, lại còn khen ngợi hơn cả trang trí.
Dễ dàng như vậy, tại sao không làm?
Không giống nàng, tuy phụ trách phần bày biện nhưng chung quy lại thì không được hoàn mỹ.
Vị trí cắm hoa không đẹp, trang trí không đủ hào phóng.
Dù được không ít người khen ngợi nhưng nàng cũng trộm nghe được không ít người nói có một số chỗ không thích hợp.
Đương nhiên, những khách nhân đó cũng không biết chuyện này do nàng quản, nhưng nàng thì biết.
Cho nên mỗi lần nghe thấy, nàng luôn cảm thấy không thoải mái.
Lúc mấy người đã thương lượng thỏa đáng thì Lương thị đi tới thỉnh an lão phu nhân.
Tuy rằng thỉnh an chỉ là trên danh nghĩa, nhưng hôm nay cũng không phải là ngày mười lăm.
Trong lòng lão phu nhân biết, Lương thị tới đây là để hỏi ý định cuối cùng của bà.
Bởi vì hôm nay phu nhân Thẩm gia muốn đến để bàn bạc với Lương thị về chuyện của Thẩm Thanh Hà và Trọng Phương Nhu.
Lão phu nhân cho những người khác trở về chỉ để lại một mình Lương thị.
Hôm nay Lương thị đến đây, Trọng Lệnh Bác nháo đòi đi cùng bà.
Xưa nay, Lương thị rất chiều theo ý của Trọng Lệnh Bác, bất luận hắn muốn cái gì, cho dù muốn thiên kỳ bách quái, bà cũng sẽ tận lực đáp ứng toại nguyện cho yêu cầu của hắn.
Lần này cũng vậy, mặc dù bị hắn chọc đến tức giận, nhưng Trọng Lệnh Bác nhất định muốn đi qua, còn nháo đòi nói là muốn đi thỉnh an lão tổ tông, Lương thị liền kêu Hướng ma ma đưa hắn đi.
Hơn nữa còn phân phó Hướng ma ma không được để tên tuổi tử thúi đó cách xa bà quá ba thước.
Trọng Lệnh Bác vốn rất ham chơi, vừa đi vừa chơi, nhìn mặt đất mới tơi xốp, thậm chí còn nắm lấy một nắm cầm trên tay thưởng thức.
Hướng ma ma thấy tay hắn đầy bùn đất, hai tay bẩn thỉu thì chán ghét.
Bà kêu hai nha hoàn theo sát Trọng Lệnh Bác, còn mình thì đứng ở một chỗ không gần không xa quan sát, chứ không đứng bên cạnh hắn.
Trọng Lệnh Bác vừa đi vừa chơi, chờ khi hắn đến Hương Bồ viện, lão phu nhân đã đóng cửa nói chuyện với Lương thị, hắn thấy không vào được nên trực tiếp chơi trong sân.
Nhìn thấy đất bên cạnh nham nhở, Trọng Lệnh Bác liền chạy đến.
Vừa ngồi xổm xuống chưa được bao lâu thì thấy nhị thiếu phu nhân Hà thị đi tới, hắn liền cao giọng gọi một câu nhị bá mẫu.
Hắn vốn cũng phải là lễ phép gì.
Chỉ là rảnh rỗi nhàm chán quá nên thấy có người tới hắn mới lớn tiếng gọi.
Nhưng Hà thị còn đang phiền não chuyện phân việc lúc trước, thấy hắn chơi đến bẩn thỉu liền không để ý đến hắn - Trọng Lệnh Bác là hài tử đại phòng, hơn nữa cha hắn còn là thân ca ca của Trọng Đình Xuyên.
Lại nói quan hệ của tiểu tử này với lục thiếu phu nhân cũng rất gần.
Nhìn hắn nàng liền nghĩ đến lục thiếu phu nhân, làm sao không thấy phiền cho được?
Hà thị liếc hắn một cái rồi bước đi.
Trọng Lệnh Bác thấy Hà thị không để ý đến hắn, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Hà thị chất vấn: "Nhị bá mẫu, ta đang nói chuyện với ngài, tại sao ngài lại không phản ứng?"
Hà thị nhìn hắn nói: "Ngươi đã biết gọi ta một tiếng nhị bá mẫu thì nên tôn trọng ta.
Nói như ngươi, nào có một chút giống tiểu hài tử lễ phép hả!"
Trọng Lệnh Bác liền tranh cãi với nàng vài câu.
Hà thị vốn lớn tuổi, mồm miệng lại lanh lợi.
Còn Trọng Lệnh Bác chỉ là một tiểu hài tử đang phô trương miệng lưỡi lợi hại, căn bản không hiểu được rất nhiều đạo lý, chỉ ngang ngược khắc khẩu với Hà thị.
Không bao lâu sau, Trọng Lệnh Bác liền thua trận.
Hà thị dạy dỗ hắn một trận, thấy hắn nói không lại mình cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn liền đi tiếp.
Ai biết vừa mới đi được vài bước thì đột nhiên có một thứ gì đó nặng nề đập vào chân.
Nàng cúi đầu nhìn, lại là một cục đất rắn chắc.
Nhìn đôi giày bẩn thỉu của mình, Hà thị lập tức nổi giận, răn dạy Trọng Lệnh Bác.
Trọng Lệnh Bác hai tay ôm ngực, đắc ý dạt dào nhìn nàng.
Hà thị biết hắn là bảo bối trước mặt đại phu nhân, đại phu nhân nhất định sẽ không dễ dàng giáo huấn hắn.
Người khác nếu nói hắn một điều không đúng, trái lại sẽ bị Lương thị trách mắng một trận.
Nhìn dáng vẻ hắn như vậy, dù là tức giận đến mức ngứa răng chỉ hận không thể lập tức xé xác hắn, nhưng chỉ có thể đè nén tất cả tức giận xuống rồi giận dữ bỏ đi.
Trước khi đi, Hà thị buồn bực nói: "Quả thật cùng một tính tình với thẩm thẩm hắn.
Một so với một càng không bớt lo."
Trọng Lệnh Bác suy nghĩ rất lâu mới hiểu được "thẩm thẩm" Hà thị nói là ai.
—— Phụ thân hắn là ngũ, kế tiếp là lục gia.
Mà thất gia còn chưa thành thân.
Trọng Lệnh Bác lần trước Lệ Nam Khê chèn ép dạy dỗ một trận, đã sớm ghi hận trong lòng.
Lúc này bị Hà thị nói hắn và Lệ Nam Khê cùng một tính tình, lại nghĩ đến dáng vẻ hung hãn của Lệ Nam Khê, Trọng Lệnh Bác nổi trận lôi đình, lập tức ném hết đống bùn đất trên tay xuống đất, giơ chân giẫm đạp không ngừng, trút hết lửa giận lên đó.
Sau khi Lương thị từ chỗ lão phu nhân trở lại Mộc Miên uyển, nghe nói Trọng Lệnh Bác về quốc công phủ trước, bà cũng không quan tâm.
Bọn nha hoàn sẽ quan sát rồi đưa hắn trở về chỗ Ngô thị, căn bản không cần nàng quan tâm.
Không lâu sau, Thẩm phu nhân tới quốc công phủ.
Lương thị không mời Thẩm phu nhân đến Mộc Miên uyển của mình mà đưa người đến hoa viên, bởi vì trong hoa viên yên tĩnh, ít người hơn.
Lại nói trước đó Thẩm phu nhân cũng đã sai người nói với bà, một hồi không chừng sẽ muốn gặp Trọng Phương Nhu một lần.
Cho nên bà liền cho người mang Trọng Phương Nhu đến thính phòng bên cạnh, canh giữ cẩn thận.
Còn mình thì lưu lại trong phòng bàn tính với Thẩm phu nhân.
Từ khi Trọng Phương Nhu bị áp chế trở về viện thì im lặng, không nháo loạn, lúc nên ăn thì ăn, lúc nên uống thì uống, vẫn luôn rất tốt.
Sau khi đến thính phòng, mấy bà tử phụ trách trông coi nàng đã sớm quen với cái tính thuận theo của nàng, lúc này canh giữ ở cửa thấy nàng mở hé cửa sổ cho thoáng khí cũng không nói gì.
Trọng Phương Nhu thấy Trọng Lệnh Nguyệt và Lệ Nam Khê đang đi tới hoa viên.
Sau khi Lệ Nam Khê rời khỏi viện của lão phu nhân liền đi tới phòng của Tưởng thị một chuyến, cầm danh sách dụng cụ đãi khách trong phủ từ chỗ Tưởng thị rồi trở về Thạch Trúc uyển.
Trên đường thì tình cờ gặp Trọng Lệnh Nguyệt.
Trọng Lệnh Nguyệt thấy Lệ Nam Khê thì rất vui mừng, đôi mắt to tròn sáng ngời.
Tiểu tiểu thư nắm lấy đầu ngón tay của Lệ Nam Khê, yếu ớt hỏi nàng: "Thẩm thẩm có thể đi chơi với con không? Con biết có một nơi rất thú vị, chưa từng nói với người khác chỉ nói cho mình thẩm thẩm biết thôi."
Lệ Nam Khê thấy vẻ đáng yêu nhu thuận của nàng thì rất cảm khái.
Sờ sờ mái tóc mềm mại của nàng, Lệ Nam Khê cúi thấp người xuống mỉm cười hỏi: "Nguyệt nhi muốn đi đâu?"
"Ngay hoa viên ở bên kia, cũng không xa.” Trọng Lệnh Nguyệt thấy Lệ Nam Khê mở miệng, rất vui vẻ, cầm ngón tay nàng, chỉ vào hoa viên phía xa xa nói: “Cùng đi sao?"
Mặc dù trong miệng là thương lượng, nhưng hành động này rõ ràng là tiểu cô nương rất mong muốn Lệ Nam Khê đi cùng.
Lệ Nam Khê quản lý đồ dùng nhưng thật ra lại không cần chuẩn bị trước quá nhiều.
Cho nên nàng đem đồ vật giao cho Quách ma ma, còn mình thì để mặc cho Trọng Lệnh Nguyệt lôi kéo, nhắm mắt đi theo nàng đến hoa viên.
Sau khi vào hoa viên Lệ Nam Khê mới biết hôm nay Lương thị và Thẩm phu nhân sẽ gặp nhau ở đây.
“Phu nhân và Thẩm phu nhân đang ở phòng