Bên trong Vệ Quốc công phủ, nha hoàn vội vã đi lại, thần sắc khẩn trương.
Lúc đi tới đi lui chạm mặt nhau cũng chỉ dám liếc mắt một cái liền tiếp tục làm việc, không ai dám tùy ý mở miệng nói chuyện.
Mọi người đều thả nhẹ bước chân, ai nấy đều thận trọng.
Bầu không khí hòa thuận vui vẻ thường ngày trong Thạch Trúc uyển lúc này cũng giống những chỗ khác trong quốc công phủ, yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng gió lướt qua lá cây xào xạc.
Tuy nhiên, tôi tớ bên trong Thạch Trúc uyển khác với bên ngoài.
Trên mặt các nàng càng nhiều hơn mấy phần nghiêm trọng và lo lắng.
Kim Trản bưng một chậu nước nóng đi ra ngoài, đi được vài bước thì bị người phía sau gọi lại.
Kim Trản quay đầu nhìn, thấy Lạc Hà chạy đến.
Nhìn thấy chung quanh không có ai, Lạc Hà mới hỏi: "Hiện tại tình huống thiếu phu nhân thế nào?"
Nghe nàng nhắc đến Lệ Nam Khê, vành mắt Kim Trản thoáng chốc đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Vẫn chưa tỉnh."
"Vẫn chưa tỉnh?” Lạc Hà mở to hai mắt: “Chẳng lẽ bị đụng đầu quá mạnh? Vậy phải làm sao bây giờ? Sẽ không phải như vậy hoài chứ?"
“Ai cho phép ngươi nói bậy!” Kim Trản tức giận, không đoái hoài đến Quách ma ma bảo nàng yên lặng một chút, đừng quấy rầy Lệ Nam Khê đang hôn mê, nhất thời lớn tiếng: "Thiếu phu nhân phúc lớn mạng lớn, vẫn khỏe!! Ngươi còn dám nói nhảm, xem ta có xé miệng rách miệng ngươi hay không!"
Trong viện rất yên tĩnh.
Nàng hét một tiếng này, tất cả mọi người trong viện đều nhìn về phía Lạc Hà.
Lạc Hà ngượng ngùng: "Ta không phải chỉ là thuận miệng nói một câu hay sao?"
Kim Trản vô cùng tức giận, vành mắt lại càng đỏ hơn, hai mắt phủ một tầng sương mù, càng lớn tiếng nói: "Thuận miệng cũng không được! Trên trời thần phật đều đang nhìn.
Ngươi còn dám nói thêm một câu xui xẻo nữa, đừng trách ta trở mặt!” Vừa nói, nàng vừa cầm chiếc chậu đồng vừa rơi xuống vẫn còn đang quay trên mặt đất, ôm trong tay, thở phì phò cúi đầu đi vào trù phòng nhỏ bên cạnh.
—— Nàng còn phải chuẩn bị nhiều nước nóng để lau mặt, lau tay cho thiếu phu nhân.
Hơn nữa cũng phải chuẩn bị dư cho thiếu phu nhân nếu tỉnh lại thì có thể rửa mặt sạch sẽ.
Lạc Hà lạnh lùng nhìn bóng lưng của Kim Trản, khịt mũi, hừ một tiếng nói: “Kiêu ngạo cái gì?” Các nàng cùng hầu hạ bên người Lệ Nam Khê từ khi còn nhỏ, sau này lại cùng theo gả.
So sánh cả hai thì bọn họ đều là đại nha hoàn, ngoại trừ một người được Lệ Nam Khê chọn đến kinh thành sớm hơn, người còn lại vẫn ở Giang Nam canh giữ, sau khi thành thân mới đi theo đến kinh thành.
Nghiêm túc mà nói, hai người bọn họ không ai lợi hại hơn, cũng không ai đê tiện hơn.
Lạc Hà thu hồi tầm mắt đi về phía cửa viện, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng đen lao vào trong viện.
Lạc Hà vội vàng đuổi theo, xách váy chạy lon ton mấy bước.
Nhưng dù chạy nhanh đến đâu thì nàng cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua thân ảnh, người nọ đã đạp cửa xông vào phòng, không thấy bóng dáng.
Nàng muốn đi theo vào.
Nhưng ngẫm lại tình hình bên trong liền từ bỏ.
Mặc dù Quách ma ma đã phân việc cho nàng nhưng nàng không lập tức đi làm, mà xoay người lặng lẽ đi vào căn phòng nhỏ của mình.
Trọng Đình Xuyên đá văng cánh cửa, cất bước vào phòng.
Một tiếng động rất lớn, mọi người trong phòng giật nảy mình.
Quách ma ma nghe thấy tiếng động liền tức giận, cũng không nhìn thấy người đến là ai mà nhỏ giọng quát mắng: "Ồn ào cái gì! Dọa đến thiếu phu nhân coi chừng ta lấy cái mạng ngươi!"
Tính tình bà ôn hòa, chưa bao giờ nói những lời ngoan độc như vậy.
Tức giận mắng một câu xong mới quay đầu nhìn thì thấy là Trọng Đình Xuyên, ngay lập tức không nói được lời nào: "Gia, nô tỳ, nô tỳ..." Sau khi nhìn thấy sắc mặt của Trọng Đình Xuyên, bà nửa chữ cũng không dám nhiều lời.
Hai mắt Trọng Đình Xuyên đỏ ngầu, khuôn mặt đầy sát khí giống như sát thần tu la, mang theo uy thế lôi đình, từng bước tiến về phía đầu giường của Lệ Nam Khê.
Đi đến giường, bước chân hắn chợt nhẹ dần.
Lúc này, mọi thứ trong phòng đều không thể lọt vào mắt hắn.
Trọng Đình Xuyên dường như không còn nhìn thấy gì, thậm chí còn không để ý đến chiếc ghế đẩu cạnh giường, chỉ chậm rãi quỵ xuống khoảng đất trống gần đầu người trên giường nhất.
Đặt roi ngựa sang một bên, Trọng Đình Xuyên đưa tay ra, đầu ngón tay run rẩy chạm vào đôi má nhợt nhạt và đôi mắt nhắm nghiền của Lệ Nam Khê.
Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, ngoài vẻ nhẹ nhàng này, sát khí toàn thân không hề giảm mà còn tăng lên.
"Xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của nam nhân khàn khàn lạnh lùng nghiêm nghị, không còn ấm áp như trước nữa, gằn nói từng chữ một: “Nói mau!”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng trong phòng, chấn động lòng từng người.
Không người nào dám tiến lên, không ai dám mở miệng.
Ngay cả Nhạc ma ma lúc này cũng có chút sợ hãi.
Một lúc sau, Quách ma ma mới tìm được giọng nói của mình, nhẹ giọng nói: "Ngã từ trên núi giả xuống, đụng trúng đầu.
Trên người có thương tích, cũng may thời tiết lạnh, y phục dày nên thương tích không nhiều.
Cũng không biết tình hình cụ thể.
Nhị tiểu tiểu thư vừa khóc đến hôn mê.
Hình như, hình như có liên quan đến nhị tiểu thiếu gia."
Giọng Quách ma ma càng ngày càng thấp nhưng Trọng Đình Xuyên lại nghe rất rõ.
Hắn lấy tay ra, nắm chặt tay người nằm trên giường trong lòng bàn tay.
Tay nàng rất nhỏ, của hắn lại rất lớn.
Ngày thường, nhiệt độ cơ thể nàng thiên hàn, hắn rất thích dùng lòng bàn tay bao phủ tay nàng sưởi ấm.
Tuy nhiên, dù có chuyện gì xảy ra tay nàng cũng chưa bao giờ lạnh đến thế.
Trọng Đình Xuyên bàng hoàng, sợ hãi, không biết bây giờ tình huống nàng thế nào.
Biết trên người nàng có thương tích, hắn hoàn toàn không dám động vào thân thể nàng.
Tầm mắt dán chặt vào đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi tái nhợt của nàng, nửa khắc cũng không rời đi.
Lúc này có nha hoàn ở bên ngoài bẩm: “Trương lão thái y đến.” Sau đó, rèm cửa bị xốc lên.
Tinh thần lão nhân khỏe mạnh bước nhanh vào trong.
Nhìn thấy tình cảnh trên giường, Trương lão thái y dừng chân, khiếp sợ ngoài ý muốn nói: "Thiếu phu nhân đây là làm sao? Đang yên đang lành tại sao lại thế này?" Nói xong không dám chậm trễ nữa liền đi tới chẩn bệnh.
Lúc này Nhạc ma ma cũng giảm tốc độ, đi đóng cửa lại, nhanh chóng nói nhỏ: "Lúc nãy đã có đại phu đến xem qua, nói là vết thương ngoài da, may mắn không tổn thương đến xương.
Chỉ có thương tích trên đầu có chút khó xử lý, không chảy máu nhưng vẫn không tỉnh."
Lão thái y nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu.
Đầu tiên là bắt mạch, rồi lấy ra một cái bình từ trong ngực áo đưa cho Trọng Đình Xuyên: “Nghe nói có vết thương ngoài da nên ta có mang Ngọc Cơ cao đến.” Ngọc Cơ cao là thích các phi tần trong cung thích dùng, bôi vào vết thương sẽ không để lại sẹo.
Trọng Đình Xuyên gắt gao nhìn chằm chằm vào cái bình nhỏ màu xanh lục nhạt, đôi môi mỏng mím chặt, trầm mặc không nói.
Lão thái y suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vết thương trên đầu thiếu phu nhân hiện tại ta cũng không rõ là làm sao.
Nhưng xét theo mạch tượng thì không có trở ngại.
Chỉ cần tỉnh lại là được."
Lúc này, Trọng Đình Xuyên mới lên tiếng.
Chỉ là lúc đầu mở miệng không phát ra tiếng.
Sau khi liều mạng ho khan vài tiếng, cổ họng có chút mở ra, khàn khàn hỏi: "Có mấy phần nắm chắc nàng có thể tỉnh lại?"
Lão thái y nhìn hắn lớn lên, sau bao nhiêu năm cũng chưa từng thấy hắn thất thố như vậy.
Năm đó lão Hầu gia qua đời, hắn vẫn quật cường đứng thẳng lưng, cho dù quỳ gối trước linh đường khóc đến ngất đi, hắn cũng chưa từng lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhưng lúc này, lão nhân gia mới thấy rõ một tia hoảng sợ khó nhận ra trong đôi mắt luôn cương nghị của hắn.
Trương lão thái ý không dám nói với hắn là chỉ có bốn phần.
Trầm ngâm một lúc Trọng Đình Xuyên lại hỏi: "Được sáu, bảy phần không?"
"...Vậy còn ba, bốn phần?"
Lão nhân gia không dám tiếp tục đảm bảo nhiều.
Vì sợ hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.
Thấy lão thái y trầm mặc, tâm trạng Trọng Đình Xuyên có chút sáng tỏ.
Hắn ngây người nhìn tiểu cô nương trước mặt, hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Hắn im lặng như vậy làm cho tất cả mọi người đều phải khẩn trương.
Một lúc lâu sau, Trọng Đình Xuyên mới chậm rãi đứng lên.
Bởi vì quỳ trên nền đất lạnh quá lâu, thân thể hắn lung lay một lát mới đứng vững được.
Trọng Đình Xuyên vẫy tay gọi Quách ma ma, vỗ nhẹ vào thành giường: “Ngươi ở đây, bảo vệ nàng thật tốt." Lại nhớ đến một màn lúc hắn đi vào, liền nói: “Ta nhớ bên người nàng còn có nha hoàn tên là Kim gì đó.
Gọi nàng đến đây cùng canh giữ.
Các ngươi quan sát nàng cho kỹ, một khắc cũng không được rời đi.
Làm được không?"
"Vâng." Quách ma ma hành lễ thật sâu.
Trọng Đình Xuyên cung kính khom người với Trương lão thái y: “Nàng ấy, ta đành phiền ông rồi.” Trương lão thái y vội vàng tránh hắn thi lễ.
Không đợi hắn quay người lại, Trọng Đình Xuyên đã cầm roi cưỡi ngựa, sải bước ra khỏi phòng.
Trong Lục La uyển, đúng lúc hoa cúc nở rộ.
Vì ngũ gia Trọng Đình Phàm thích hoa cúc nên trong viện trồng rất nhiều.
Vừa bước vào liền thấy một mảnh vàng rực rỡ rất đẹp mắt.
Trong một mảnh vàng rực rỡ óng ánh như vậy, một người nổi trận lôi đình đang sải bước về phía trước, phá vỡ sự yên bình ở đây.
"Quốc công gia đến.” Nha hoàn, bà tử vội vàng báo: “Mau đi nói cho thiếu phu nhân!"
Cho dù các nàng đi nhanh đến đâu thì cũng không thể nhanh bằng nam nhân có thân hình cao lớn này.
Không đợi bọn nha hoàn đi tới cửa viện, Trọng Đình Xuyên đã kéo rèm bước vào phòng.
Hắn dùng lực quá mạnh, tấm màn bị xé toạc ra.
Sau khi rơi xuống đất, gió lạnh thổi qua, vải bố lộ ra mấy sợi bông trên đầu, run rẩy trong gió lạnh, bị thổi đến đung đưa không ngừng từ bên này sang bên kia.
Người trong phòng cũng khẽ rùng mình như sợi bông.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Trọng Lệnh Bác nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trọng Đình Xuyên, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp co rúm lại: “Ta, ta không làm gì cả."
Ngô thị tiến lên bảo vệ nhi tử phía sau: "Ngươi làm cái gì? Dựa vào cái gì mà dám vô duyên vô cớ xông loạn tới đây?"
Trọng Đình Xuyên lạnh lùng liếc mẹ con họ một cái, chỉ vào Trọng Lệnh Nguyệt đã co người thành một cục bên cạnh mình, sắc bén nói: "Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc trước Trọng Lệnh Nguyệt vì lo lắng cho Lệ Nam Khê mà bị dọa đến khóc không ngừng, lúc này nàng mới ngừng khóc được một chút lại bị hắn làm cho sợ hãi, một lần nữa nức nở liên tục: "Tất cả là lỗi của con.
Con nói thẩm, thẩm thẩm đi lên núi giả với con.
Lúc đi xuống thẩm thẩm bị ca ca đẩy, đẩy một cái.
Sau đó ngã, ngã xuống."
Nàng tuổi còn quá nhỏ, lại nóng lòng nóng dạ như vậy, ngôn ngữ cũng mất trật tự.
Nhưng Trọng Đình Xuyên lại nghe hiểu.
Hắn từ từ di chuyển ánh mắt trên người Trọng Lệnh Bác.
Mặc dù có Ngô thị chống đỡ nhưng ánh mắt của hắn giống như một mũi tên sắc nhọn, đâm thẳng về phía tên đầu sỏ gây nên.
Trọng Đình Xuyên đi từng bước về phía Trọng Lệnh Bác.
Ngô thị vô cùng kinh hãi, che chở nhi tử từng bước lui về phía sau.
Mỗi khi Trọng Đình Xuyên tiến lên một bước, họ phải nhanh chóng lùi lại sau hai bước.
Cứ lui xuống tránh như vậy, Trọng Lệnh Bác khóc òa lên.
Tiếng khóc không thể đánh động được Trọng Đình Xuyên.
Hắn tiếp tục tiến về phía trước, từng bước ép sát.
Khoảng cách nhanh chóng bị thu hẹp lại.
Mắt thấy không còn cách quá ba thước, Ngô thị vội vàng ôm nhi tử vào lòng để bảo vệ nó.
Nhưng mà, đã quá muộn.
Tốc độ của người trước mặt nhanh hơn bà rất nhiều.
Ngô thị thậm chí không nhìn thấy Trọng Đình Xuyên di chuyển như thế nào, nhưng trong một cái chớp mắt, roi ngựa bắt đầu bay lượn, một tiếng động lớn vang lên, quất thẳng vào người Trọng Lệnh Bác.
Trọng Lệnh Bác gào khóc, nhảy dựng lên mắng: "Ngươi tên khốn khiếp! Ngươi dám đánh ta! Ngươi ——"
Không đợi hắn nói xong lại nhói lên một tiếng.
Một cái roi khác giáng xuống hắn.
Trọng Lệnh Bác được cưng chiều mà lớn lên, chưa từng bị trừng phạt như vậy nên khóc đến không thở nổi, không khỏi mắng: "Ngươi là, tên, khốn khiếp, hỗn, đản!"
Tiếng chát chát liên tục vang lên, y phục trên cánh tay hắn bị xé toạc, lộ ra da thịt máu me đầm đìa.
Tiếng Trọng Lệnh Bác càng lúc càng lớn, nhảy về phía trước càng lúc càng nhanh, gào thét càng lúc càng cao.
Lúc hắn mắng một câu "Nữ nhân kia đáng chết", đột nhiên, hai chân hắn cách khỏi mặt đất, bị Trọng Đình Xuyên nắm cổ áo xách lên.
Ngô thị vội vàng tiến lên đoạt lại nhi tử, gào thét nói: "Ngươi buông hắn ra! Buông hắn ra!"
Nhưng một khắc bà sắp chạm được Trọng Lệnh Bác liền trợn tròn mắt nhìn nhi tử bảo bối của mình bị nam nhân kia đưa tay ném xuống đất.
Một tiếng phịch nặng nề vang lên, nhi tử bà đụng vào cái ghế bên cạnh, sau đó từ trên ghế ngã rầm xuống đất.
Trọng Lệnh Bác càng khóc lớn hơn, tiếng khóc như muốn xé toạc cổ họng đến cực điểm.
Một tay Trọng Đình Xuyên chế trụ ngay phần cổ dưới cằm hắn, một tay xách hắn lên.
“Khóc?” Hắn cắn răng gầm lên: “Ngươi còn mặt mũi để khóc! Hiện tại Tư Tư sống chết còn chưa rõ, vậy mà ngươi còn dám khóc với ta!” Nói xong năm ngón tay hắn lập tức dùng sức siết lại.
Ngô thị vội vàng tiến tới kéo tay áo Trọng Đình Xuyên, cào cấu thân thể hắn: "Bỏ nhi tử ta xuống! Bỏ nhi tử ta xuống! Ngươi là lệ quỷ, ngươi là một tên súc sinh! Lại có thể hạ tử thủ với chất nhi của mình!"
Thân hình nam nhân cao lớn, rắn chắc như bàn thạch.
Cho dù bà có đấm có đá thế nào, có cào cấu ra sao, hắn cũng không hề nhúc nhích.
Lúc này, một thân ảnh nhu nhược xuất hiện trước cánh cửa đang rộng mở.
Vu di nương loạng choạng chạy vào phòng, thấy sắc mặt Trọng Lệnh Bác bắt đầu đỏ bừng liền cuống quýt chạy đến giúp kéo Trọng Đình Xuyên ra.
“Ngài buông tay ra!” Vu di nương đau khổ vừa thuyết phục vừa cầu xin: “Ngài buông hắn ra.
Hắn là chất nhi của ngài.
Hắn là chất nhi của ngài.
Hắn còn nhỏ như vậy, ngài buông hắn ra trước đã.”
Rèm cửa bị xé toạc, bên ngoài có thể thấy rõ tình huống bên trong.
Nha hoàn, bà tử trong sân nhìn thấy một màn này thì sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Hai mắt nam nhân đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tên đầu sỏ giữa năm ngón tay, bị người xung quanh làm phiền, hắn nhấc chân đá văng Ngô thị, rồi đẩy Vu di nương ra.
Vu di nương bị đẩy, lảo đảo lui về sau mấy bước mới đứng vững được.
Ngô thị bị đạp đến gãy xương đùi, ôm chân khóc thét.
Vu di nương nhìn sắc mặt Trọng Lệnh Bác bắt đầu tái xanh, trong lòng kinh hoảng đến cực điểm, vịn cái bàn bên cạnh thở dốc rồi ngồi bệt xuống đất.
Nước mắt chảy ròng ròng: "Gia, đó là chất nhi của ngài a.
Đó là nhi tử của ca ca ngài.
Ngài không thể giết hắn."
Trọng Đình Xuyên nghe một tiếng "ca ca", hai tay hơi run rẩy.
Nhưng ngay lập tức lại tiếp tục siết chặt.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng kinh hô "Lệnh Bác!" Ngay sau đó, một người loạng choạng chạy vào nhà, quỳ xuống dưới chân Trọng Đình Xuyên.
Ngũ gia Trọng Đình Phàm gắt gao ôm chặt chân của Trọng Đình Xuyên, nước mắt lưng tròng.
Gã sai vặt biết Trọng Lệnh Bác đẩy Lệ Nam Khê rơi xuống núi giả liền nhanh chóng báo cho hắn.
Hắn cũng không kịp xin nghỉ đã vội vàng chạy về.
Hắn biết Trọng Đình Xuyên yêu tiểu cô nương kia như thế nào, nghe nói Trọng Đình Xuyên trở về phủ, Trọng Đình Phàm không dám chậm trễ một chút nào, quay lại xem Trọng Lệnh Bác trước.
Quả nhiên thấy được một màn này.
Đôi mắt của Trọng Đình Phàm thoáng cái đã ướt đẫm, khóc không thành tiếng: "Xuyên nhi, Xuyên nhi, đó là nhi tử của ta, là chất nhi của đệ! Đệ nể tình nương và ca ca yêu thương đệ, tạm tha cho hắn một cái mạng đi! Đánh thế nào, phạt thế nào cũng được, cho dù tàn phế cũng không sao.
Chỉ cần lưu lại cho hắn một cái mạng thôi!"
Hai tiếng "Xuyên nhi" liên tiếp khiến ngón tay của Trọng Đình Xuyên hơi buông lỏng.
Một câu "Nương và ca ca" khiến Trọng Đình Xuyên đang trong cơn tức giận dịu lại đôi chút.
Khi đó Vu di nương đối xử với hai người bọn hắn rất tốt, đào tâm đào phế đối xử tốt với bọn hắn.
Hai huynh đệ bọn họ thương lượng với nhau, trước mặt người ngoài thì gọi bà là di nương, còn sau lưng sẽ gọi là nương.
Cho dù Vu di nương có khuyên thế nào cũng không chịu đổi.
Quá khứ ùa về trong đầu, trái tim Trọng Đình Xuyên bỗng dâng nỗi bi thương.
Nỗi bi thương này đến quá bất ngờ khiến toàn thân hắn cứng đờ trong giây lát.
Trọng Đình Phàm đang ôm chân hắn, trong lúc toàn thân hắn cứng đờ, Trọng Đình Phàm là người đầu tiên phát hiện ra, nhanh chóng đứng lên, vươn tay đoạt lại Trọng Lệnh Bác.
Trong tay cảm giác có người tranh đoạt, Trọng Đình Xuyên vô thức tiếp tục siết chặt năm ngón tay.
Trọng Đình Phàm cướp người thất bại, với ánh mắt tuyệt vọng từ từ quỳ xuống.
Bên cạnh có một tiếng phịch vang lên, sau đó Vu di nương khóc lớn: "Ta cũng quỳ xuống.
Quốc công gia, xin ngài tha cho hắn đi.
Nếu muốn, ngài cứ giết ta đi.
Chỉ cần lưu lại cho hắn một cái mạng, có được không?"
Trọng Đình Xuyên chậm rãi hồi thần.
Hắn lạnh lùng nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất.
Vu di nương.
Trọng Đình Phàm.
Hai người đã từng thân cận nhất với hắn, đối tốt với hắn nhất.
Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt nhìn Trọng Lệnh Bác gần như hít thở không thông, rồi lại nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất.
Một lúc sau, hắn tức giận tiện tay ném nam hài vào vòng tay của Trọng Đình Phàm.
Giọng nói của nam nhân lạnh như băng truyền đến, cực kỳ lãnh đạm, không có chút cảm xúc nào: "Từ giờ khắc này, hắn phải quỳ trước giường của Tư Tư, ngày đêm chép kinh văn, một khắc cũng không được phép rời đi.
Đến khi nào Tư Tư hồi phục, hắn mới có thể đi."
Hắn vốn không tin thần phật, nhưng nếu để tên đầu sỏ sao chép kinh Phật cho nàng, chắc chắn có thể đoạt lại một cái mạng trước mặt quỷ thần.
Chỉ hy vọng như thế.
Vu di nương khóc ôm Trọng Lệnh Bác trong tay, nhìn vết roi đẫm máu trên người hắn, lại nhìn năm dấu tay trên cổ hắn, khóc không thành tiếng: "Bây giờ, bây giờ Bác nhi đã thành như vậy..."
"Bà yên tâm.” Trọng Đình Xuyên nhàn nhạt nói: "Không chết được."
Ngô thị đang ở bên cạnh kêu đau, lúc này the thé quát một tiếng: "Hắn còn nhỏ, ngươi không thể tính toán với hắn như vậy! Chỉ là hài tử không cẩn thận gây ra chuyện thôi, ai biết được sẽ thành ra như vậy? Ngươi đối xử với hắn thế này nhất định sẽ bị thiên lôi đánh xuống chết không được tử tế!"
"Ta chính là người như vậy, vốn cũng không mong có thể chết đẹp hơn."
Trọng Đình Xuyên hờ hững nhếch khóe môi: "Có điều...!hắn còn nhỏ? Tuổi còn nhỏ là có thể hại người sao? Một câu tuổi còn nhỏ là có thể xóa sạch mọi lỗi lầm mà hắn phạm phải sao?"
Trong mắt Trọng Đình Xuyên hiện lên một tia sát khí, bất ngờ cúi xuống nhìn thẳng vào Ngô thị: "Nếu như vậy, ta tìm một đứa nhỏ ba tuổi đưa dao cho nó giết hắn, ngươi cũng sẽ không so đo phải không? Dù sao cũng chỉ mới ba tuổi, vẫn còn nhỏ, ngươi cũng “không thể tính toán với hài tử kia” đúng không?"
Ngô thị bị thần sắc ngoan lệ và mấy câu của hắn dọa sợ tới mức không nói nên lời.
Nàng biết chỉ cần gật đầu thì hắn thực sự dám làm, dù sao người này cũng nổi danh máu lạnh.
Môi của Ngô thị run lên dữ dội, thân thể cũng run như cầy sấy.
"Cái gì mà nhỏ tuổi? Cái gì bỏ qua cho hắn?" Trọng Đình Xuyên lấy khăn tay ra, cẩn thận lau bàn tay siết chặt Trọng Lệnh Bác lúc nãy: "Chỉ là không nghĩ đến Tư Tư mà thôi.
Người các ngươi quan tâm là hắn chứ không phải Tư Tư.
Huống chi, cái tuổi này cũng không được coi là nhỏ."
Trọng Đình Xuyên