Bài hát: You see big girl - Attack on tian but its lofi
Sinh nhật 18 tuổi của Kiều Phán Phán được tổ chức ở biệt thự mà Vệ Minh Ngôn mới mua.
Cô gái trẻ xinh đẹp mặc bộ váy sang quý do cha mình đặt làm, đứng trước chiếc bánh kem lớn, cười tươi vui vẻ.
Người đàn ông đỡ lấy Tề Nhã, trong ngày lành của con gái, bà không muốn ngồi xe lăn để tham dự.
cũng may sau khi trị liệu, giờ bà cũng có thể đứng lên đi lại.
Trên gương mặt Tề Nhã là nụ cười hạnh phúc, được chồng mình đỡ tay, hai người cùng nhau đi đến trước mặt con gái,.
Thấy Vệ Minh Ngôn đưa đồ trong tay cho mình, cô dịu dàng cười nói, "Cha đến rồi."
"Ừ."
Người đàn ông nhấc tay lên, đội chiếc gương miện được nạm đá quý dáng lấp lánh lên đầu Kiều Phán Phán, nhìn cô mỉm cười nhìn bọn họ, ông cũng mỉm cười.
"Sinh nhật vui vẻ, công chúa nhỏ của cha."
Ngày này là ngày hạnh phúc nhất kể tử khi cô có nhận thức tới nay.
Cô mặc bộ váy xinh đẹp, đội vương miện hoa lệ, đứng trước chiếc bánh sinh nhật cao quá người, nhìn người đàn ông anh tuấn kéo tay mẹ mình, tuyên bố, cô là con gái của ông.
Nam nhân nâng lên tay, đem trong tay từ đá quý chế tạo thành vương miện mang ở Kiều Phán Phán phát gian, nhìn nữ hài đang nhìn bọn họ cười, chính mình cũng cười.
Hầu hết mọi người đều cười vui vẻ, có những bạn học cô quen hoặc không quen vây quanh cô, những ông chủ xí nghiệp lớn trước kia cô thấy trên TV giờ đây từ ái bảo cô gọi họ là bác, là chú.
Cô là con gái của Vệ Minh Ngôn, là người thừa kế của tập đoàn Nam Nhã, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, nửa đời sau của cô, sẽ chỉ là mật ngọt.
Khi thổi tắt ngọn nến, mọi người vây quanh một chỗ, nhìn Kiều Phán Phán nhắm mắt lại ước.
Cô gái khẩn trương nhắm mắt, trong lòng cầu mong một điều.
Cô hy vọng rằng, tất cả những chuyện này đều là sự thật.
Cô hy vọng rằng, cha cô sẽ vẫn luôn làm bạn hai mẹ con cô, bảo hộ bọn họ.
Mở mắt ra một lần nữa, người đàn ông anh tuấn đang dịu dàng nhìn cô, trên gương mặt là một nụ cười ấm áp, "Phán Phán, con ước gì thế?"
Mẹ cô cũng đang mặc một bộ váy xinh đẹp, dựa vào người ông, tươi cười nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy hạnh phúc.
Kiều Phán Phán cười, cô chớp chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong, dùng dọng điệu hờn dỗi nói, "Không thể nói cho cha được, nói ra thì không linh nghiệm nữa đâu."
Mà ông ấy cũng bao dung nhìn cô cười, nói, "Được, nghe Phán Phán của chúng ta."
Đêm nay weibo của Vệ Minh Ngôn lại cập nhật, trên ảnh chụp, cô gái trẻ xinh đẹp đầu đội vương miện, nhắm hai mắt ước nguyện trước chiếc bánh kem.
Những người xung quanh ngoại trừ một vài bạn học trong trường, là một vài gương mặt thường xuất hiện trên TV, mà những người này, đều tươi cười nhìn cô bé vừa tròn 18 tuổi.
Trọng điểm ở chỗ ông chủ Nam Nhã ghi một dòng trên weibo.
【Con gái của cha, xứng đáng mọi điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.
】
Lúc đó mọi người vẫn chưa hiểu hết nghĩa của câu nói đó, chỉ cho rằng ông ấy muốn đền bù cho đứa con gái đã thất lạc nhiều năm trời, nhưng rất nhanh sau đó, mọi người đều hiểu rõ.
Tập đoàn Nam Nhã luôn luôn yên ổn làm ăn ở thành phố đột nhiên làm các loại cải cách đao to búa lớn, các loại hình sản phẩm kiểu mới giống như măng mọc sau mưa xuất hiện trên thị trường.
Rất nhanh, không chỉ ở thành phố này, cả nước, thậm chí toàn thế giới đều nghe đến cái tên Nam Nhã.
Vệ Minh Ngôn dùng thời gian ba năm, lan truyền cái tên Nam Nhã đi khắp thế giới.
Suy đoán gì trên mạng cũng có, vì sao Nam Nhã luôn phát triển theo hướng thờ ơ, bàng quan trước mọi thứ đột nhiên lại thay đổi như vậy, quan trọng là trong khoảng thời gian ngắn khuếch trương lớn như vậy cũng không hề xảy ra vấn đề nội bộ gì.
Đáp án đáng tin cậy nhất chính là ông chủ Nam Nhã đã tìm lại được vợ con của mình.
Hôm nay là ngày Chu Vân ra tù, sau khi cô ta bị cảnh sát điều tra ra, những chuyện cô ta đã làm đều lộ ra trước ánh sáng.
Bắt cá hai tay, bị bao nuôi, liên quan đến chuyện này, người đàn ông đã từng bao nuôi cô ta trước kia từng than phiền về việc vợ gã quản chuyện quá nhiều, cô ta ra chủ ý lặng lẽ hạ thuốc cũng bị tra xét ra.
Vốn dĩ chỉ là tội phí báng, hiện giờ lại thêm tội danh giết người chưa toại, vợ của gã kia vẫn chưa chết nhưng cũng bị độc không nhẹ, cô ta là tòng phạm, bởi vì tuổi nhỏ nên chỉ bị phán ba năm tù giam.
Người nhà mất hết mặt mũi, tới thăm một vài lần, trong lời nói tràn ngập sự oán trách, Chu Vân không phục chửi lại, sau này, rốt cuộc không còn ai tới thăm cô ta nữa.
Lần này ra tù, tất nhiên cũng không có ai đón.
Cô ta mơ mang hồ đồ đi trên đường, nhìn mọi người xung quanh lớn nhỏ đi qua đi lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi đâu.
"A! Hôm nay là ngày tập