【 Cái gì?? 】
【 Thật hay giả? 】
【 Ăn nói không căn cứ, mau giao nộp bằng chứng!!!! 】
Cô gái kia cũng không ngờ là mình chỉ nói có một câu mà lại có nhiều người trả lời như thế, hơi khẩn trương thấp thỏm, đăng bức hình cô từng chụp lên.
Mọi người trong khu bình luận im lặng một lúc.
【 Em gái, em là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp à? 】
【 Mau nói thật đi, cô có phải là gián điệp mà Vệ tổng thả vào đây không! 】
【 Mẹ ơi! Con biết yêu rồi! 】
Trong ảnh chụp, một thân ảnh thon dài đối diện ống kính, từ sườn mặt anh tuấn kia có thể nhận ra đó là bậc thầy rắc cơm chó Vệ tổng, mà giờ phút này, ông ấy đang ôm một người phụ nữ.
Một cái ôm công chúa tiêu chuẩn.
Bối cảnh là một dòng suối nhỏ, bọt nước bắn lên xung quanh hai người họ, người phụ nữ trong lòng Vệ tổng đang ôm cổ ông, ngũ quan của bà có một nét dịu dàng không thể nói nên lời, đó là một loại mỹ lệ chỉ xuất hiện trong trạng thái vô cùng hạnh phúc, làn váy dài thướt tha, chảy xuống cẳng chân trắng nõn của bà, bà để chân trần, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Không thể không nói rằng, bức ảnh này đẹp như tranh vẽ.
【Mẹ nó nữa, tui cong rồi, muốn theo đuổi, sao Vệ phu nhân lại đẹp như thế cơ chứ!】
【Tui cũng cong nè, chúng ta cùng cong.
】
【 Không khí xung quanh hai người này quả thật lóe mù mắt chó! Vệ tổng không lúc nào quên rải cơm chó!!】
Em gái kia lục tục thả ra ảnh chụp của mình.
Bên dòng suối nhỏ, Tề Nhã ngồi trên cỏ, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía đối diện, mà người đàn ông đang xách một đôi giày theo, trên gương mặt của hai người đều nở nụ cười.
Vệ Minh Ngôn đi tới trước mặt người phụ nữ quỳ một gối xuống, tự tay đeo giày cho bà, ông rũ mắt, bà nhìn ông, trong đôi mắt tràn ngập hạnh phúc.
【 Tôi thừa nhận, tôi là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ngày đo tôi đang đi chụp ảnh, tình cờ nhìn thấy hai người họ, ngứa tay chụp mấy tấm.
】
【 Mọi người không biết đấy thôi, lúc tôi đi qua dòng suối kia, Vệ phu nhân muốn tự đi, Vệ tổng lại không cho, cởi giày cho bà ấy, ôm kiểu công chúa đi qua mới quay lại lấy giàu, đi giày xong, ông ấy còn cúi đầu hôn trán Vệ phu nhân một cái, chậc chậc trường hợp đó đúng là, tại chỗ bị ném cơm chó luôn đó!】
Cô vừa nói xong, mọi người phía dưới nháy mắt rít gào,
【 Nói nhiều như vậy làm gì! Đồ tồi!】
【Không bằng chứng không tin, mau mau gửi ảnh Vệ tổng hôn Vệ phu nhân lên, chúng ta vẫn là anh em tốt.
】
【 Không đúng, chúng ta vẫn có thể tìm Vệ tổng đòi! Dù sao cũng nhìn đến chân dung của Vệ phu nhân rồi, xem ông ấy còn lí do gì để giấu nữa không!】
【Có đạo lý! Đi, Đi đòi bọn họ!】
...
Tề Nhã buồn cười tắt Weibo, nhìn về phía người đàn ông đang cười như được mùa gõ chữ lên di động.
"Anh đang làm gì đó?"
"Anh đang trả lời bọn họ này." Vệ Minh Ngôn nhìn bà cười, hớn hở đưa di động cho vợ nhìn.
Chỉ thấy bên trên ghi năm chữ to:
【 Vợ của riêng, cấm thèm thuồng 】
"Em không biết đấy thôi, người trẻ tuổi ngày nay không biết xấu hổ là gì, thấy cô nào xinh là lao tới gọi vợ liên mồm, em là vợ của anh, anh không muốn bọn họ gọi em như vậy đâu."
Thấy chồng mình hành động như con nít, Tề Nhã cười chọt trán ông, "Sao cứ như đứa con nít thế."
"Anh cứ con nít đấy, ai nha, vợ à, lần sau chúng ta đi đâu chơi bây giờ? Hay là đi Iceland đi! Đi ngâm suối nước nóng!"
Hai ngày sau, Kiều Phán Phán đang vùi đầu làm việc nhận được tin báo.
Cô thả văn kiện trong tay xuống, vừa mở di động ra thấy ảnh cha mẹ tự chụp, hai người đều tươi cười, nhìn là biết đi chơi rất vui vẻ.
Phía dưới là dòng chữ: 【 Con gái ngoan, làm việc cho tốt, cha mẹ đã gửi cá câu về qua bưu điện hàng không cho con, nhớ ăn đó.
】
Kiều Phán Phán dở khóc dở cười buông di động, Lục Lâm vừa lúc đi vào, "Tổng giám đốc, báo cáo hội nghị đã sửa xong rồi."
"Được rồi, đặt ở đây đi, đúng rồi, buổi tối đến nhà mình ăn cơm đi, tiện thể cầm mấy con cá trở về"
"A..." Lục Lâm méo mặt, "Lại là cá à, lần này cô chú lại đi đâu chơi thế?"
"Iceland, còn đăng ký hẳn giấy phép gửi bưu điện hàng không về đây nữa." Kiều Phán Phán cũng hơi bất lực.
Rõ ràng cô đã lớn như thế, mỗi lần cha mẹ đi một nơi mới đều gửi về quà cho cô, các kiểu loại quà tặng đã chất đầy ở nhà, một phòng còn để không hết.
Hàng mỹ nghệ xinh đẹp còn có thể để trang trí, mấy kiểu phức tạp phải ăn ngay, cá đông đá gửi qua hàng không cô ăn một mình không hết thì chịu.
Nhưng đây là tấm lòng của cha mẹ, cô vừa cảm động vừa buồn rầu, đành phải phân tán cho người cô yêu quý ăn hộ, mà hiển nhiên, Lục Lâm chính là người đó.
"Mẹ mình nhất định lại như thế cho xem, mỗi lần mình vác cá về bà ấy đều hớn ha hớn hở làm cho mình ăn, bảo là Vệ tổng tặng cho cậu, cậu lại tặng cho mình, sau đó mình lại phải ngồi đó nghe mẹ mình khen cậu các kiểu, đau hết cả đầu."
Thấy Lục Lâm mặt ủ mày ê, Kiều Phán Phán cười đề nghị, "Lần sau còn như thế cậu cứ bảo mình bắt cậu tăng ca, lén trốn ra là được, cùng lắm thì tới nhà mình ngủ."
"Được! Dù sao nhà cậu cũng ở cạnh công ty, đi đi đi, qua nhà cậu ăn cá đi!"
Vệ Minh Ngôn và Tề Nhã chơi suốt 40 năm, cũng không chơi nổi nữa, bọn họ lại triển khai lạc thú mới, nuôi cá.
Vì thế mỗi lần Kiều Phán Phán sớm đã trở thành nữ cường nhân về nhà thăm cha mẹ, đều có thể thấy hai người thảnh thơi ngồi dưới tàng cây cho cá ăn.
Đúng vậy, bọn họ vô cùng tùy hứng đào một cái hồ trong sân, ai bảo nhà họ lớn đến vậy làm gì.
Mười năm sau, Tề Nhã đi trước, là Vệ Minh Ngôn phát hiện.
Hắn gọi Kiều Phán Phán tới, nằm bên cạnh vợ mình, vuốt ve đôi bàn tay nhăn nheo lạnh lẽo của bà ấy, giọng nói yêu ớt, "Phán Phán, cả đời này của cha, hối hận nhất là lúc đó đã rời khỏi nhà, làm hại hai mẹ con con chịu khổ nhiều như vậy, mấy năm nay, cha vẫn luôn không dám hỏi..."
"Cha..." Kiều Phán Phán quỳ gối ở mép giường, khóc đầy mặt nước mắt, nhìn người đàn ông cho dù không ở công ty vẫn như là một cây đại thụ tọa trấn công ty cho cô, nghẹn ngào nói, "Cha hỏi, cha muốn hỏi cái gì, con đều nói cho cha..."
"Con, con..." Người đàn ông ho khan vài tiếng, run rẩy nói, "Con có trách cha không? Trách cha đã bỏ rơi hai mẹ con..."
"Không có, lúc cha trở về, con đã biết, cha không hề bỏ rơi hai mẹ con con, cha yêu chúng ta, con biết chứ..."
Kiều Phán Phán khóc không thành tiếng, nắm lấy bàn tay cha đang nắm tay mẹ, "Sau khi cha trở về, con thật sự rất hạnh phúc, rất cảm kích, cảm ơn cha..."
Người đàn ông trên giường nở một nụ cười, nhẹ giọng phân phó, "Hỏa táng cha mẹ cùng nhau đi."
Nói xong, ánh mắt hắn dừng lại trên người người phụ nữ bên cạnh mình, vui mừng cười, "Đốt thành tro, giờ đây, cha sẽ không bao giờ rời khỏi mẹ con nữa..."
Nói xong, ông ấy chậm rãi nhắm mắt lại, không bao giờ tỉnh lại nữa...
"Cha!!"
【 Đinh! Nhiệm vụ hoàn thành, Mời ký chủ rời khỏi thế giới.
】
【Xin lựa chọn; 1, Nghỉ phép 2, Tiếp tục nhiệm vụ 】
Vệ Minh Ngôn duỗi người, 【Tiếp tục nhiệm vụ.
】
-------------------------
Giờ đây, hắn tỉnh lại trên một chiếc giường đất, tường mốc meo cũ kỹ, gối đầu cứng ngắc, hình như trộn lẫn trấu ở trong.
Bên cạnh có một thiếu nữ đang nằm, cô ấy nhắm hai mắt, ngũ quan vẫn còn nét trẻ con, trên mặt còn mang theo nước mắt, trong chăn lộ ra bả vai trắng nõn bóng loáng.
Vệ Minh Ngôn đứng dậy, nhìn bộ quần áo ố vàng không biết đã mấy ngày rồi chưa giặt, nhăn mày.
【Nhiệm vụ của thế giới này: Bảo hộ Dịch Chỉ Lan vào đại học, giữ được thai nhi sinh non, tiến độ nhiệm vụ trước mắt: 0, mời ký chủ nhanh chóng hoàn thành.】
Ký ức mãnh liệt tuôn ra, được Vệ Minh Ngôn tiếp nhận.
Đây là một thôn xóm cũ nát năm 1990, trong vùng núi hẻo lánh kiểu gì cũng có phượng hoàng bay ra, thiếu nữ đang nằm trên giường chính là con phượng hoàng trong mắt người khác.
Thành tích học tập của cô từ nhỏ đã rất tốt, được cậu mợ nuôi lớn, cung phụng cho cô học đến cấp 3, cuối cùng thi vào đại học.
Ở niên đại này, một người sinh viên có thể oanh động cả thôn, hơn nữa cậu mợ của cô đã tỏ vẻ sẽ dốc hết sức lực nuôi cô đi học, lần này, Dịch Chỉ Lan đã trở thành đối tượng hâm mộ của các cô gái trong thôn.
Cuộc đời cô vốn dĩ sẽ vô cùng xán lạn, huy hoàng, nhưng tất cả đều đã bị cơ thể này hủy hoại hết tất cả.
Tên của hắn cũng là Vệ Minh Ngôn.
nhưng mọi người đều gọi hắn là thằng du côn, chỉ có Dịch Chỉ Lan mới gọi tên của