Cô nâng ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm, biểu tình lại có chút ảm đạm, “Lúc trước đoàn phim cho tôi nhân vật nữ chính này, mặc kệ là thật sự coi trọng kỹ thuật diễn của tôi, hay chỉ là nể mặt anh, nếu tôi đã có được nhân vật này, nhất định sẽ dùng hết toàn lực diễn tốt vai này, sẽ không làm anh thất vọng.”
“Cô nghĩ gì vậy? Lúc trước khi cô thử vai chúng ta còn chưa có bất cứ quan hệ gì.” Lông mày Tề Nhiên nhíu chặt hơn, “Đừng xem nhẹ bản thân như vậy.
Cô là dựa vào thực lực có được nhân vật này, sự thật này ai cũng không thể thay đổi.
Thang Chỉ San nói gì với cô đúng không?”
Sở dĩ anh không muốn nói những chuyện mình làm cho cô biết, một mặt là sợ cô vì thế mà gánh vác gánh nặng không cần thiết, sẽ cảm thấy tự trách và áy náy, mặt khác, anh không muốn trần trụi bày ra mọi thứ ở trước mặt cô, làm cho cô sớm như vậy đã ý thức được, ở trong giới giải trí này có được quyền lên tiếng là điều quan trọng như vậy, quan trọng đến mức có thể thao túng tiền đồ của một người, huỷ diệt mộng tưởng của một người.
Anh sợ cô lương thiện quá độ, sẽ vì một người từng tổn thương cô trái lại oán trách anh.
Dù sao, trên thế giới này, cũng không phải mỗi một quyết định dựa vào việc “tốt cho cô”, đều có thể được đối phương hiểu được và cảm kích.
Trong trí nhớ của mình, ý tốt của anh lại luôn chọc cô tức giận.
Lưu Sở Hoạ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không biết là thừa nhận hay là phủ nhận.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ vừa vặn mang đồ ăn lên, vì thế bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn trầm mặc.
“Ăn cơm trước đi.” Lưu Sở Hoạ dịu dàng cười, “Ăn cơm tối xong chúng ta lại nói tiếp chuyện này.”
Vì thế bọn họ yên lặng bắt đầu dùng bữa, Lưu Sở Hoạ ngược lại không quá khống chế sự thèm ăn của mình, ăn no tám phần mới ngừng lại được, có chút nhàm chán mà lắc lư ly rượu vang đỏ trong tay.
Tề Nhiên theo bản năng tăng nhanh tốc độ cắt bò bít tết của mình, mở miệng hỏi: “Muốn thử một lần salad rau quả ở đây không?”
“Được.” Tuy rằng cô đã ăn no, nhưng vẫn tiếp nhận đề cử của anh.
Chờ đến lúc bọn họ đều ngồi trên xe, Lưu Sở Hoạ mới nhắc lại chuyện xưa, “Mặc kệ thế nào, chuyện của Thang Chỉ San...Cảm ơn anh.
Chả trách có nhiều người muốn dựa vào quy tắc ngầm mà thượng vị, hoá ra cảm giác có chỗ dựa trong giới giải trí là thế này.” Cô cười đến sáng sủa ánh mặt trời, “Tôi sẽ cố gắng, tranh thủ trước khi hiệp nghị của chúng ta kết thúc, có thể biến mình trở thành chỗ dựa của chính mình.”
“Vậy cô cần phải nỗ lực gấp bội.” Tề Nhiên có chút ngoài ý muốn với phản ứng của cô, anh nhìn cô một cái, trong lòng nhẹ nhàng vui sướng, cũng nhịn không được bật cười.
Cuối hạ đầu thu, thời tiết nóng dần dần tiêu tán, ban đêm cũng lạnh lẽo hơn.
Đây là tháng thứ ba Lưu Sở Hoạ ở đoàn phim《 Cạm bẫy dịu dàng 》.
Bởi vì phần lớn trang phục đoàn phim tài trợ là trang phục hè, lại hy vọng lúc TV chiếu phim có thể đuổi kịp kỳ nghỉ đông, mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn không ngừng đẩy nhanh tiến độ.
Hai giờ rạng sáng mỗi ngày mới có thể kết thúc công việc, sáng sớm ngày hôm sau lại tiếp tục làm việc, trạng thái của mọi người đều có chút mỏi mệt không chịu nổi.
Ngay cả làn da có trạng thái tốt nhất như Lưu Sở Hoạ, mấy ngày nay cũng phải bôi lên một tầng kem che khuyết điểm ở dưới vành mắt, mới có thể ở dưới ánh đèn nỗ lực miễn cưỡng lộ ra nét mặt toả sáng trước màn ảnh.
Cũng may cô còn tính là trẻ tuổi, lỗ chân lông tinh tế, làn da trắng nõn,