"Con không hề nghe nói năm nay anh ấy sẽ tổ chức tiệc sinh nhật.
Cho nên mẹ có thể yên tâm điều trị, cả ngày đừng có nghĩ đến mấy thứ linh tinh này được không, con gái mẹ tiến vào giới giải trí là để cho mẹ thuận lợi theo đuổi idol đấy sao?” Lưu Sở Họa có chút dở khóc dở cười.
"Đương nhiên rồi." Mẹ Lưu hùng hồn nói, "Nếu không con nghĩ vì sao lúc trước mẹ lại đồng ý cho con đăng ký thi vào học viện điện ảnh đây."
"Thật đúng là chịu mẹ rồi." Cô cười không ngừng, "Năm nay anh ấy thật sự không tổ chức tiệc sinh nhật.
Nếu mẹ thấy buồn chán, lần sau con sẽ mang theo vài đĩa phim đến bệnh viện cho mẹ."
Giọng điệu của mẹ Lưu tương đối không tình nguyện, "Biết rồi, không có việc gì thì mẹ cúp máy đây."
Lưu Sở Họa cầm di động, trong mắt tràn đầy dịu dàng.
Người cũng đã lớn rồi mà có đôi khi cứ như con nít.
"Điện thoại của ai mà cười vui vẻ thế?" Dương Hãn Hải đi tới từ phía sau, vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu cô, sau đó ngồi xuống bên người cô.
"Là mẹ tôi." Lưu Sở Họa không muốn nhiều lời, lặng yên không tiếng động dịch người.
"Mau tới đây, cùng anh chụp mấy bức ảnh, anh muốn post Microblogging." Dương Hãn Hải luôn cười sáng lạn như mặt trời nhỏ, không hề làm cao, cả đoàn làm phim đều rất thích anh ta.
"Được, chụp xong thì gửi cho tôi mấy tấm." Cô nghiêng đầu về phía anh ta, miệng nở nụ cười.
Dương Hãn Hải giơ tay ôm cổ cô, dùng sức kéo về phía mình, một bên sườn mặt của Lưu Sở Họa va mạnh vào mặt anh ta, lúc cô còn chưa kịp phản ứng thì anh ta đã cười tít mắt ấn nút shutter.
"Nào nào nào, đổi pose khác chụp thêm tấm nữa."
Lưu Sở Họa có hơi cứng ngắc.
Dương Hãn Hải đã ôm lấy eo cô, giống làm nũng tựa đầu vào vai cô, cô lấy lại tinh thần, vội vàng tránh sang bên cạnh, "Tóc của anh khiến tôi ngứa muốn chết."
"Ơ hay, đừng nhúc nhích."
Sau khi anh ta chụp cho bọn họ mấy bức ảnh thân