"Đang làm gì đấy?"
Tề Nhiên vừa mới xem xong mấy kịch bản phim, duỗi thắt lưng, giọng điệu có hơi buồn ngủ, "Đọc sách."
"Ra ngoài ăn bữa cơm nhé." Lưu Sở Họa nhẹ giọng cười nói.
"Không phải đang đuổi tiến độ à? Sao vẫn còn thời gian cùng tôi đi ăn cơm thế!"
Cũng không biết lời này là đang giận hay là đang làm nũng nữa.
"Em có xin phép đạo diễn rồi, trước sáng ngày mai quay lại là được." Cô cũng không giận, ấm giọng nhỏ nhẹ giải thích với anh, giống như đang chứng minh Tề Nhiên cố tình gây chuyện vậy.
Anh đứng lên, một tay cởi cúc áo sơmi nói, "Biết rồi, ăn cơm ở đâu."
Lưu Sở Họa nói với anh một địa chỉ, sợ anh không nhớ sau khi cúp điện thoại xong thì gửi tin nhắn wechat cho anh, viết tường tận chi tiết, sau cùng còn nhắc nhở anh nhớ chú ý an toàn trên đường đến nữa.
Tề Nhiên cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, cười một tiếng.
Bao ngày qua vẫn không thấy cô nói gì, anh cho rằng cô không biết hôm nay là sinh nhật anh, một khi đã vậy, anh cũng chẳng muốn lăn qua lăn lại tổ chức party sinh nhật gì đó làm gì, vốn đã định thoải mái tiêu phí một ngày thời gian ở nhà, lại không nghĩ đến sẽ nhận được điện thoại của cô.
Chẳng qua, nếu cô đã cố ý xin phép nghỉ để chúc mừng sinh nhật anh, vậy thì chúc mừng thôi.
Anh thay đổi sang một chiếc áo sơ mi có họa tiết màu đen, chọn cho mình một chiếc thắt lưng yêu thích, soi gương sửa lại kiểu tóc, xác định không có sai sót gì mới bước chân ra cửa, lái xe đến địa chỉ mà Lưu Sở Họa đã nói.
Trong khoảnh khắc mở cửa, pháo giấy đoàng đoàng nổ tung trên đầu anh.
Anh đứng trong một trời giấy pháo hoa rực rỡ, thấy được một căn phòng ngập tràn những bông hoa cẩm chướng được trang trí bởi ruybăng và rất nhiều quả bóng bay lơ lửng trong không trung, trên máy chiếu đối diện cửa vào là video một series ảnh của anh khi là khuôn mặt mỉm cười dịu dàng, khi lại là khuôn mặt với ánh mắt đầy sắc bén.
Nhạc nền cho video clip là một bản nhạc cũ, giai điệu cùng giọng ca nhẹ nhàng say đắm lòng người khẽ vang lên bên tai.
Trong video là tổng hợp hình ảnh của anh sau khi xuất đạo, mỗi một vai diễn, mỗi một buổi phỏng vấn, mỗi một lần hoạt động, mỗi một nụ cười tươi chẳng biết tại sao, mỗi một câu trả lời vô ý, mỗi một lần khẽ thay đổi ánh mắt.
Một động tác nhăn mày, mỗi một nụ cười đều vô cùng quyến rũ.
Chính anh cũng không biết, thì ra anh lại có dáng vẻ này trong mắt những người khác.
Lưu Sở Họa đứng ở đầu kia căn phòng, xấu hổ cười nói, "Khoảng thời gian trước mới bắt đầu học cắt nối biên tập cho nên sản phẩm cũng không được đẹp lắm, anh đừng có cười tôi."
"Tôi không cười cô, tôi chỉ muốn nói..." Trên mặt Tề Nhiên đầy ý cười, từng bước một đi đến trước mặt cô, "Xem ra, cô bị tôi hút mất hồn rồi."
Lưu Sở Họa nghiêm mặt, "Đúng vậy, trên thế giới này có ngàn vạn thiếu nữ say đắm anh.
Cho nên, đừng nghi ngờ sức cuốn hút của mình."
"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ chuyện này." Anh nghiêng đầu, nhìn bánh ngọt sau lưng cô, "Tôi thấy cả rồi còn che làm gì."
Cô cúi đầu cười khẽ, bưng chiếc bánh ngọt tinh xảo kia đặt lên bàn, vừa cắm nến lên bánh vừa nói: "Vốn muốn tự mình làm cho anh, nhưng gần đây thật sự không rút ra được thời gian.
Nhưng hoa văn trên mặt bánh là tôi làm, chữ cũng là tôi viết."
- - Chúc kim chủ đại nhân sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ.
Cho dù có là viết trên bánh thì nét chữ cũng vô cùng xinh đẹp.
Tề Nhiên mỉm cười, "Xem ra, tương lai cho dù cô không lăn lộn trong giới giải trí nữa thì cũng có thể đi làm thợ bánh kem được nhỉ."
Lưu Sở Họa hếch cằm, đắc ý nói: "Đó là chuyện đương nhiên."
Tề Nhiên bĩu môi, không nhịn được mà