Bởi vì không biết nên đưa cho em như thế nào, không biết có nên đưa cho em hay không.
“Quá nhiều chuyện cho nên quên mất, hôm nay là em chủ động nhắc tới, cho nên mới thuận tiện đưa cho em.” Mắt anh dừng lại trên đôi lông mi rũ xuống của Lưu Sở Họa, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Vui sướng, rối rắm, cảm thán, áy náy, tất cả cảm xúc bị hòa tan trong ánh mắt.
--- Trước khi đơn độc ở cùng người đàn ông khác trong không gian riêng, cần phải thông báo với anh.
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
--Mỗi tháng chụp màn hình Wechat gửi cho anh một lần.
“Wechat?” Khi nhìn đến chỗ này cô nâng mắt lên.
Biểu tình của Tề Nhiên giật mình, lập tức mở miệng giải thích: “Không phải anh muốn kiểm tra lịch sử trò chuyện của em, mỗi tháng em chụp hình những cuộc trò chuyện gần nhất cho anh là được, anh không cần biết nội dung nói chuyện cụ thể, chỉ muốn biết em đã cùng người nào nói chuyện.”
Nói xong, anh cúi đầu, bẻ ngón tay canh cách.
“Nói đi.” Lưu Sở Họa hơi mỉm cười, “Mấy yêu cầu này là nhằm vào em sao? Em có quyền yêu cầu kim chủ đại nhân cũng làm như vậy không?”
Tề Nhiên ngẩng đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, mắt cô không có bất cứ sự phiền chán hay bất mãn gì, mang theo ý cười nhàn nhạt, giống như hồ xuân thủy, ánh nước long lanh.
“Đương nhiên em có thể.” Anh mỉm cười.
Lưu Sở Họa hiểu rõ gật đầu, cúi đầu tiếp tục đọc.
Đọc xong hơn mười điều khoản, cô đặt tờ giấy A4 này lên bàn trà, lấy di động ra chụp ảnh lưu lại, “Em biết rồi, về sau bảo đảm sẽ làm một công dân tốt tuân thủ kỷ luật.”
“Vậy thôi sao?”
“Thế nào?”
“Em không có dị nghị gì sao?” Tề Nhiên nhướng mày.
Lưu Sở Họa vươn ngón trỏ chọc lên trán anh, “Làm một tình nhân hoàn mỹ, đến một chút yêu cầu nho nhỏ của kim chủ đại nhân đều không làm nổi thì sao mà được?”
Anh đột nhiên cầm lấy ngón tay cô chuẩn bị thu lại, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, “Mấy yêu cầu này anh cũng sẽ làm được, anh cũng sẽ không tùy tiện cùng người phụ nữ khác tiếp xúc thân mật, cũng sẽ mỗi tháng gửi ảnh màn hình Wechat cho em.”
“Không cần.” Cô khẽ mỉm cười, rút ngón tay ra, “Vừa rồi em chỉ thuận miệng nói thôi.”
Tề Nhiên nắm chặt tay cô hơn một chút, “Em đang nói đùa?”
“Ừ.” Cô thản nhiên gật đầu, “Em đang nói đùa.”
“Lưu Sở Họa.” Anh bóp tay cô đến phát đau, “Đừng tùy tiện nói đùa với anh, vừa rồi rõ ràng anh đã nói qua về sau có thể không hỏi đến việc em và người đàn ông khác kết bạn, chúng ta chỉ cần giữ vững quan hệ bên ngoài là được, nhưng mà em từ chối, là em từ chối trước.
Em đồng ý những yêu cầu vô lý này, mấy yêu cầu này em không chút nào để ý mà đã đồng ý, cho nên, tự nhiên anh cũng không thể bắt một mình em tuân thủ, anh….”
“Tề Nhiên.” Lưu Sở Họa phá lệ trực tiếp kêu tên anh, “Nói thật, em thật sự rất tò mò.”
Anh theo bản năng nín thở, chờ đợi câu hỏi kế tiếp của cô.
“Sao anh lại có thể ngây thơ như vậy chứ?”
“Hả?” Anh mở to hai mắt.
“Rõ ràng đã hai mươi sáu tuổi, rõ ràng đã debut được bốn năm.” Miệng cô chứa theo ý cười, không biết mang theo trào phúng hay là mang theo nghi hoặc, “Vì sao vẫn luôn giống như đứa trẻ ngây thơ thiện lượng, không rành chuyện đời vậy.
Dáng vẻ hiện tại của anh, thật sự hoàn toàn khác dáng vẻ anh tới bao dưỡng em.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, anh liền từng chút từng chút trở nên ấu trĩ trước mặt cô, có đôi khi giống một đứa trẻ tranh sủng, lo lắng không nhận được sự chú ý, sẽ cố ý làm một vài việc phát ra tiếng vang, mỗi một câu nói mỗi một động tác đều lộ ra ý định thu hút ánh mắt của người ta.
Sẽ ghen, nhưng lại nỗ lực khống chế bản thân, không biểu hiện ra bên ngoài, kỹ thuật diễn cao siêu tại một giây này trở nên vô cùng vụng về.
Tề Nhiên xụ mặt, “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
“Không có gì.” Cô nhẹ nhàng cười cười, “Cảm thấy kim chủ nhà chúng ta phá lệ đáng yêu, phá lệ hiểu lòng người, hiểu lòng người đến nỗi làm người ta có chút được sủng mà kinh sợ.”
“Rốt cuộc em muốn làm gì?” Anh nhìn thẳng vào hai mắt cô, lặp lại từng câu từng chữ một lần.
Trầm mặc một lát, Lưu Sở Họa thu lại biểu tình, “Em muốn nói, rõ ràng anh là kim chủ, nhưng lại chưa từng làm ra bất cứ hành động gì với em, hôn môi, lên giường, vốn dĩ cho rằng em phải làm những thứ này, nhưng mà đều không có.
Lâu như vậy cho tới nay, thỉnh thoảng chúng ta mới gọi điện thoại, nhất cử nhất động của anh, bao gồm những cơn ghen tuông không kịp che giấu, sự quan tâm chăm sóc đối với em, đều tràn đầy chân thành và ngây ngô.
Chúng ta cùng nhau ăn cơm, xem phim, giống như mỗi một đôi tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt.” Cô nhìn thẳng vào hai mắt anh, “Nếu anh thanh toán tiền, đưa ra những yêu cầu này là chuyện hợp tình hợp lý, vì sao lại đồng thời muốn dùng những thứ này để hạn chế bản thân, đây chẳng phải chuyện giữa bạn trai bạn gái mới có thể làm sao? Vì sao lại hy vọng em làm bạn gái của anh mới có thể đáp lại chứ?”
Đời trước, khi đối xử với Giản Huyên cũng như thế sao? Quý trọng cô ta, để ý cô ta, khống chế cô ta, mỗi giây mỗi phút đều làm người rơi vào không khí ngọt ngào không hiểu được, mỗi giây mỗi phút đều nhấn mạnh quan hệ bạn trai bạn gái giữa bọn họ, sau đó khi mối tình đầu về nước, lại có thể dễ dàng vứt bỏ cô như vậy?
Là do mị lực của cô quá mạnh sao? Cho nên anh thật sự động lòng? Hay vốn dĩ anh chính là một người đàn ông như vậy, một bên có thể ngửa đầu nhìn bạch nguyệt quang xa tận chân trời, một bên có thể hôn đóa hoa hồng đỏ trong tay này.
Vì sao mấy ngày nay tới giờ, tất cả những gì người đàn ông này làm, hoàn toàn không giống cô tưởng tượng? Cô thật sự sắp bởi vì tiểu thiếu gia ngây thơ này mà đau đầu không thôi.
“Anh…”
Lưu