“Tương lai hư vô mờ mịt sao?” Lưu Sở Họa cười xinh đẹp, “Cho nên ý của anh là, không cầu lâu dài, chỉ nói hiện tại?”
Tại sao lại giống như lời nói kinh điển của tra nam vậy, Tề Nhiên nghe có chút không được tự nhiên, chỉ lắc lắc đầu, trầm mặc không nói.
“Nếu hiện tại anh muốn cùng em trải qua một tình yêu chân thành tha thiết mà lại nhiệt tình, vậy thì xin lỗi em không thể thỏa mãn anh.
Tình yêu là một thứ anh tới tôi đi, không có khả năng luôn chỉ do một phía trả giá, cũng không có khả năng luôn dùng kỹ thuật diễn để lấp đầy.
Thành thật nói cho anh, mặc dù em có thiện cảm với anh, nhưng lại không tính là thích anh, không có khả năng làm một người yêu nhiệt tình của anh.” Bất kể khi nào, dường như cô vẫn luôn bình tĩnh lý trì, dùng con dao nhọn lóe sáng kia, cô cầm trên tay con dao phẫu thuật, ánh mắt bình tĩnh, mặt vô biểu tình, phá lệ mê người, phá lệ làm người ta hỗn loạn.
Ánh mắt Tề Nhiên hơi sáng lên, bỗng nhiên cảm thấy sự yêu thích của anh với cô lại sâu hơn một phần, “Vì sao lại không thể thử chứ, ít nhất em cũng thừa nhận có thiện cảm với anh, không phải sao?”
“Thử?” Lưu Sở Họa hoàn toàn thả lỏng nằm lên sô pha, giơ đôi chân thon dài lên, bên môi chứa ý cười khẽ, “Lấy thân phận bạn trai bạn gái thử sao?”
“Ừ.” Tề Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, anh suy tư một lát, nhỏ giọng nói, “Em nói sau khi quan hệ bao dưỡng giữa chúng ta chấm dứt lại bàn chuyện khác.
Vậy thì được, ước định của chúng ta có thể kết thúc trước, bây giờ liền kết thúc.
Sau khi kết thúc, anh không còn là kim chủ của em, em cũng không còn bị anh bao dưỡng, chúng ta lấy thân phận hoàn toàn bình đẳng, bắt đầu thử xem.”
Vẻ mặt anh nghiêm túc, giọng nói đè thấp xuống giống như một chiếc đàn cello được kéo vang.
Lưu Sở Họa nhướng mày, cảm thấy dường như mình chơi quá trớn.
Trong nháy mắt này đầu cô chuyển qua vô số cảm xúc hỗn loạn, cuối cùng lưu lại trong đầu lại là--- từ xưa đến nay những kim chủ có quyền thế đó, rốt cuộc làm việc tận tâm tận lực vì bạn gái của mình, hay là vì khi mua túi xách cho tình nhân của mình có thể vung tiền như rác.
Chẹp, thật là một lựa chọn không quá dễ dàng.
“Anh xác định muốn lấy thân phận bình đẳng bắt đầu thử yêu đương?” Cô vẫn cảm thấy quả nhiên Tề Nhiên quá mức ngây thơ.
“Xác định.” Anh kiên định gật đầu.
“Được thôi.” Lưu Sở Họa đứng dậy, dùng tay vuốt vuốt mái tóc của mình, “Có hơi mệt, em đi lên tắm rửa trước.”
“Này?” Có một loại cảm giác âm nhạc bắt đầu trào dâng đột nhiên lại im bặt, “Em đồng ý nhanh vậy sao?”
“Nếu không anh hy vọng em từ chối à?”
Anh vội vàng lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng cô cho đến khi cô biến mất ở đầu cầu thang mới thu hồi, sau đó bắt đầu mắt không tiêu cự ngây người.
Có chút không rõ, tại sao giữa bọn họ đột nhiên lại phát triển thành như bây giờ.
Vài phút sau, suy nghĩ của Tề Nhiên bị tin nhắn nhắc nhở trong di động kéo về, anh nhìn tin nhắn mới, phát hiện thẻ ngân hàng của mình vừa mới nhận được một trăm vạn, sửng sốt một lát, anh cộp cộp bước lên tầng.
“Cốc cốc cốc.”
Một tay anh đỡ lấy khung cửa, biểu tình có chút không vui gõ cửa.
Trong phòng không có người trả lời, anh dán lên cửa, loáng thoáng có thể nghe được từng tiếng nước rơi ở bên trong truyền đến, giống như một người đang khiêu vũ trong lòng anh, đông một bước tây một bước, không được an ổn.
Tề Nhiên lấy di động ra xem tin nhắn này một lần nữa, thấy thế nào cũng rất chướng mắt.
Ở ngoài cửa đứng được một lát, rốt cuộc tiếng nước cũng dùng lại, anh vội vàng bắt đầu gõ cửa, một tiếng tiếp một tiếng, có vẻ vô cùng dồn dập.
Có tiếng bước chân từ xa tới gần, Lưu Sở Họa hai má ửng đỏ mở cửa ra.
Áo choàng tắm của cô thắt có chút lỏng, ánh mắt Tề Nhiên theo bản năng dừng lại trên xương quai xanh giống như được dao khắc của cô, xuống chút nữa là bộ ngực no đủ và khe rãnh mờ ảo, cô nghiêng đầu lau tóc ướt, trong ánh mắt nhìn anh mang theo một chút ngây thơ.
Tề Nhiên giống như bị bỏng thu hồi ánh mắt, biểu tình lại vô cùng trấn định, “Vì sao lại trả số tiền kia cho anh.”
“Không phải muốn làm người yêu sao?” Cô mở cửa ra xong liền không để ý đến anh, mở ngăn tủ tìm máy sấy, “Vốn dĩ lúc trước đã nói là vay của anh, hiện tại đương nhiên phải trả lại.”
“Nhưng mà…” Thử yêu đương mà anh nói cũng không phải là vì tìm về số tiền này!
Lưu Sở Họa chỉ cười khẽ, “Tề Nhiên, anh phải nghĩ rõ ràng, từ bắt đầu đến bây giờ, những gì anh nhìn thấy ở em đều lấy một tình nhân hoàn mỹ làm tiền đề, cho nên, em dịu dàng săn sóc, hào phóng hiểu chuyện, sẽ chuẩn bị bất ngờ cho anh, sẽ bao dung anh chăm sóc anh, giống như hoàn thành một công việc cần phải làm, mà anh chính là lãnh đạo trực tiếp của em.
Mà một khi loại quan hệ này kết thúc, có lẽ cũng không tốt đẹp như anh tưởng tượng.
Ít nhất, chuyện thứ nhất em phải làm chính là….”
Cô liếc mắt nhìn anh, “Vốn dĩ đã nói là sẽ làm cơm tối cho anh, em không định làm nữa.”
Trái tim bị nhấc lên không trung của Tề Nhiên lại hạ xuống, “Không sao, anh có thể mang em ra ngoài ăn.”
“Tờ quy tắc kia em cũng không định tuân thủ.” Cô cười tiếp tục nói.
Một cơn buồn bực đập vào lòng anh, Tề Nhiên mấp máy môi, cắn răng nói, “Được.”
Lưu Sở Họa vuốt vuốt tóc, đổi máy sấy đến nấc nhỏ, “Qua mấy ngày nữa em sẽ dọn đi, luôn ở trong nhà anh có vẻ rất kỳ cục.”
“Cái này không được.”
Anh chém đinh chặt sắt từ chối, khí phách nói: “Yêu đương cũng có thể vừa yêu vừa ở chung.”
“Chúng ta đang yêu đương sao? Không phải em chỉ đồng ý sẽ thử với anh thôi à?” Lưu Sở Họa cười như không cười nhìn về phía anh, “Thiếu gia, anh bắt đầu nỗ lực theo đuổi em đi, theo đuổi không được hay không thì em không đảm bảo đâu.”
Tề Nhien hít sâu một hơi, mày nhăn lại, môi mím chặt, giống như giây tiếp theo sẽ kêu to “Em vô tình, em vô sỉ, em vô cớ gây rối.”
“Tóm lại, em không để dọn ra ngoài.”
“Cho em một lý do.”
“Tổ tiết mục đều đã đến nhà chúng ta quay, mọi người đều biết chúng ta ở chung một chỗ, nếu em đột nhiên