Hành động kia nhanh chóng bị không ít fan phát hiện, một vài người kêu gào: "Quá đáng yêu, quá ngọt ngào", còn vài người thì lại ghét bỏ mắng anh: "Đức hạnh quá mà."
Tề Nhiên không thèm quan tâm, yên lặng nhìn bức ảnh kia một hồi, đột nhiên nhận ra, lâu nay anh còn chưa từng chụp chung lấy một bức ảnh với Lưu Sở Họa.
Anh mấp máy môi, có chút không vui hừ một tiếng.
Chán muốn chết lăn được vài vòng trên giường xong, anh đi lướt Microblogging, sau lại đi dạo trang web, nhiều lần vào kiểm tra wechat, cuối cùng mới nghe thấy âm thanh điện thoại vang lên một tiếng"tinh".
Tề Nhiên lật người ngồi dậy, vội vội vàng vàng mở tin nhắn thoại ra, giọng nói nhẹ nhàng, mang theo ý cười bất đắc dĩ của Lưu Sở Họa vang lên, "Có chuyện gì muốn nói thì tìm em, chứ post lên weibo làm gì?"
Tề Nhiên bĩu môi, hắng giọng một cái, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường, đè thấp giọng lạnh lùng nói: "Nhìn hiệu quả quảng cáo kia của em quá thấp, cũng không biết vì sao mấy nhà quảng cáo lại tìm em nữa, anh không nhìn được mới muốn giúp em tuyên truyền một phen."
Buông ngón tay ra, tin nhắn thoại của anh nhanh chóng được gửi đi.
Có vẻ như anh còn lo lắng độ đáng tin trong câu nói của mình quá thấp nên lại bổ sung thêm một câu, "Làm bạn trai bên ngoài của em, nếu chỉ post bài có bốn chữ này lên weibo thì cũng quá lạnh lùng, cho nên nhân tiện anh hỏi em luôn một câu chừng nào thì em về, sao thế, không ổn sao?"
Lưu Sở Họa gửi tới một icon người người đều vui vẻ.
Cái icon này nhìn góc nào cũng thấy trào phúng, lúc này Tề Nhiên chỉ hận mình ngày thường quá mức kiêu ngạo lười nhác, chưa bao giờ sử dụng mấy icon biểu cảm, cho nên đến lúc cần thì một cái cũng không có.
Anh còn chưa nghĩ ra nên phản kích thế nào thì một cuộc điện thoại trực tiếp gọi đến.
Thoáng chốc trên mặt Tề Nhiên liền đầy sự vui vẻ, cố tình anh còn tỏ vẻ không quan tâm mà đáp lại: "Alo."
"Cậu chủ nhỏ ở nhà chơi trò gì thế?" Cô đổi giọng, kiểu ngọt ngào làm nũng như đang dỗ trẻ nhỏ vậy.
"Em không biết đấy thôi, gần đây anh bận lắm, mấy ngày liền đều đi dạo trên các trang web tiểu thuyết mạng, để xem có tìm thấy bộ kịch bản nào mà mình có hứng thú đi đạo diễn hay không." Anh ra vẻ đứng đắn trả lời, "Ngày thường không phải em không có việc gì thì cũng xem tiểu thuyết sao? Có truyện nào cảm thấy không tệ thì có thể tiến cử với anh."
Lưu Sở Họa cười khanh khách hai tiếng, "Được thôi, chờ em quay lại sẽ cẩn thận trao đổi với anh."
"Cho nên..." Tề Nhiên có phần không tình nguyện chủ động mở miệng, "Chừng nào thì em mới về?"
"Mai kia đi."
Lúc Lưu Sở Họa trở về cũng không gọi điện thoại thông báo cho anh, anh biết được tin này vẫn là nhờ fan của cô ra sân bay đón cô sau đó chụp ảnh post lên weibo.
Trong ảnh chụp, cô đội một chiếc mũ phớt, trên người là chiếc áo T-shirt ngắn có in hoa, bên dưới phối với quần bò và giày bệt, mắt cười cong cong nhìn vào ống kính vẫy tay chào fan.
Ngày thường cô quá mức thành thục ổn trọng, chỉ có những lúc như thế này mới khiến cho người ta đột nhiên nhớ tới, cô cũng chỉ là một cô nhóc hai mươi mốt tuổi.
Tề Nhiên không tự chủ được mà nở nụ cười, anh gọi điện thoại đến quán ăn gia đình bảo bọn họ chuẩn bị một bàn đồ ăn mang đến, sau đó còn làm bộ làm tịch, không muốn để cho Lưu Sở Họa phát hiện ra anh đang cố ý chờ cô, lúc nghe thấy tiếng động ở cửa, anh vội vàng cầm đũa lên tỏ vẻ như đang ăn cơm được một nửa.
"Chà, có cơm ăn hả, em sắp chết đói rồi." Lưu Sở Họa cười đi đến phía trước, cúi người ngậm miếng xương sườn còn đang lơ lửng trên đầu đũa của anh, thái độ vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến Tề Nhiên chẳng thể chỉ trích được.
"Trở về sao không gọi điện thoại cho anh, anh cũng không biết em sẽ trở lại." Anh đứng dậy tiến vào phòng bếp giúp cô cầm thêm một bộ bát đũa.
"Không biết em sẽ trở lại sao?" Lưu Sở Họa nhìn một bàn đầy đồ ăn, chỉ cười không nói gì.
"Chuyện em muốn anh cân nhắc, anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi." Ánh mắt Tề Nhiên lấp lánh, giống như một chú hamster đang cầu mong được chú ý.
Lưu Sở Họa vừa vùi đầu ăn cơm vừa khẽ gật đầu.
"Ở bên ngoài chúng ta vẫn duy trì quan hệ người yêu, nhưng đây không phải là trách nhiệm cùng công việc của em, em chỉ đang giúp anh thôi." Anh lườm Lưu Sở Họa một cái,