Đây chắc chắn là cố tình, ngay cả 《 Liên Dao Truyền Kỳ 》 cũng đang quay tới cảnh Văn Tuyên vương và Liên Dao tình ý ngọt ngào sâu đậm.
Sau khi nhảy từ vị trí nha hoàn lên thị thiếp trong vương phủ, tính tình của Liên Dao thay đổi không ít, ngày thường, cuối cùng nàng ấy cũng đã trông thành thục và đoan trang hơn.
Chỉ là trong nội tâm của nàng ấy, nàng vẫn là một tiểu cô nương còn ngây thơ, vui đùa với ngài ấy như những người bạn bình thường, đối xử với ngài ấy không khác lúc chưa biết ngài là vương gia.
Văn Tuyên vương cảm thấy được an ủi vì có thêm một người khiến mình có thể thả lỏng tinh thần và thể xác khi ở bên.
“Vương gia”.
Liên Dao hơi nghiêng đầu né tránh, lông mi nhẹ rung lộ ra vẻ căng thẳng.
Ngài ấy tiến đến gần nàng, ép cả người nàng vào lồng ngực rộng lớn, “Bây giờ biết căng thẳng rồi sao? Lúc bản vương đọc sách, sao nàng cứ nhất định phải trêu ta, nàng thực sự cho rằng bản vương không dám làm gì nàng ở đây ư?”
Khuyên tai màu hồng đậm làm bằng bảo thạch khẽ đung đưa bên tai nàng, phản chiếu làn da trắng nõn ở cổ, khiến cho người khác vừa nhìn vào đã dao động, nàng giương mắt nhìn, nhanh miệng trả lời, “Thiếp biết, từ nhỏ, Vương gia đã có thói quen đọc sách thánh hiền, ngài biết thư phòng là nơi nghiêm túc, sẽ không giống những thiếu gia ăn chơi trác táng, làm ra chuyện không đứng đắn.”
Văn Tuyên vương chỉ cười nhẹ, “Ta bảo nàng đến thư phòng, cũng đã là chuyện hoang đường”.
Còn chưa nói hết lời, liền đứng lên, ngài đã ôm ngang người Liên Dao đi ra khỏi phòng.
“Vương gia”.
Liên Dao thở nhẹ một tiếng, thấy ngài ấy không có ý định dừng lại, đành xấu hồ vùi đầu vào trong ngực ngài.
Những năm gần đây, để tránh bị người khác dòm ngó, vương gia đã ngụy trang bản thân thành một người ham mê uống rượu, ngày qua ngày ở trong vương phủ tùy ý làm bậy.
Tuy nhiên, vì bảo vệ thanh danh của Liên Dao, ngài ấy vẫn cố ý đi chệch hướng, bế nàng đi một mạch đến phòng ngủ của mình, đến khi vào trong phòng, sau khi đặt nàng lên giường mới dừng lại.
Từ đầu tới cuối, giày của Liên Dao chưa từng phải chạm đất.
Vào đến trong phòng, lá gan của Liên Dao cũng lớn hơn, “Ôm thiếp đi một đoạn đường dài như vậy, không biết Vương gia đã cạn sức chưa?”
“Chuyện này, phải để nàng thử một chút mới biết được?” Ngài ấy cởi áo ngoài ra ném xuống đất.
Liên Dao hơi nở nụ cười, khóe miệng còn chưa nhếch lên, mở miệng gọi một tiếng ‘Vương gia’, vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu lên chủ động hôn.
Dưới ống kính, cái được gọi là cảnh giường chiếu nhiều nhất cũng chỉ quay đến hai người ôm hôn vuốt ve lẫn nhau, cởi quần áo rồi đắp chăn thì xong.
Tề Nhiên nghe thấy đạo diễn hô “Cắt”, quay lại thấy Lưu Sở Họa đầu tóc rối bời ngồi dậy từ trên giường, duỗi tay đỡ trâm cài tóc sắp tuột, mỉm cười nói với anh, “Thiếp đã thử qua, thể lực của vương gia quả thực rất tốt”.
Sau đó, cô liền đứng dậy đi đến chỗ nhà tạo mẫu để trang điểm.
Bỏ lại Tề Nhiên ngồi giận dỗi một mình, ban đầu anh sắp xếp cảnh hôn, cảnh giường chiếu đều vì mưu lợi cá nhân, nhưng anh chẳng những không gãi đúng chỗ ngứa còn tự chuốc lấy ngứa ngáy khó chịu.
Ban đầu, anh thực sự muốn làm cho cả hai cảm thấy thật thoải mái trong lần đầu tiên.
nhưng sau nhiều lần bị cô chọc ghẹo, anh cũng không thèm dùng kỹ xảo hậu kỳ, chỉ muốn dùng bản năng đàn ông đưa cô lên giường, lấn thế của cô là được
Vì sao chứ, cứ đúng lúc ấy, chứng chủ nghĩa cầu toàn của anh lại phát tác? Lần nào cũng vào đúng lúc ấy.
Nội dung ngọt ngào, hạnh phúc trong cốt truyện nhanh chóng qua đi.
Đến đoạn quay các cảnh ngược tâm không khỏi khiến anh bị NG* vài lần.
Mặc dù bình thường, anh nhập vai, thoát vai rất nhanh, hiếm khi có trường hợp tâm trí anh đắm chìm trong kịch bản không ra được.
(*) NG: No Good, các cảnh quay bị hỏng
Có lẽ chính vì người đóng vai đối thủ của anh là Lưu Sở Họa.
cho nên quay đến cảnh Văn Tuyên sau khi trở thành vua, phát hiện Liên Dao ngay từ đầu cố ý tiếp cận mình chỉ vì muốn báo thù cho cha, hắn ta đã rất đau khổ, cảm thấy bị lừa gạt, cho nên tranh cãi ầm ĩ với Liên Dao, những lời nói trong lúc nhất thời tức giận của Văn Tuyên rất khó nghe, anh khó mà nói trơn tru được.
Mặc dù, anh điều chỉnh lại trạng thái rất nhanh, thuận lợi quay xong phân đoạn này thì vẫn bị Lưu Sở Họa lén lút cười nhạo.
“Làm sao vậy, một đoạn diễn đơn giản như thế mà anh NG tổng cộng hết năm lần, lần đầu tiên em thấy anh NG nhiều vậy đấy.”
Tề Nhiên nghiêm túc trả lời: “Có rất nhiều lời gây tổn thương đều được nói ra khi người nói nhất thời tức giận, thế nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi, tổn thương của người nghe đền bù thế nào cũng không đủ.”
“Ồ?” Lưu Sở Họa vẻ mặt vui mừng, “Tiểu thiếu gia có thể nói ra những lời như thế, xem ra rất hiểu chuyện.”
Cô luôn thích như vậy, rõ ràng nhỏ hơn anh rất nhiều tuổi, lại cố tình tỏ ra thành thục trưởng thành hơn, nói chuyện với anh như người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ: “Mấy lời này, mẹ anh cũng hay nói với anh, bảo sao hai người lại hợp nhau thế.”
“Đợt trước, dì còn mời em đến nhà anh ăn cơm đấy.” Vài lần trước, bọn họ ra nước ngoài quay chương trình 《 Cuộc chiến chớp nhoáng 》,đến mỗi nước, cô đều muốn mua đặc sản ở đó gửi về làm quà cho mẹ của cô và mẹ của anh.
Về phần thời điểm ở nhà, mẹ Tề muốn hỏi một chút anh gần đây thế nào, nói với anh chưa quá hai câu anh sẽ không có kiên nhẫn, cho nên đều gọi điện thoại cho cô.
Cô đối xử với mẹ Tề vẫn luôn kiên nhẫn, nói chuyện với bà khoảng nửa giờ cũng không qua loa, đại khái.
Lâu ngày, mẹ Tề cũng rất thoải mái với cô, nhiều chuyện trong nhà họ Tề, cô còn biết rõ hơn anh.
Ví dụ, vào dịp tết nguyên đán, Hạ Sở Sở sẽ trở về Trung Quốc tham dự bữa tiệc mừng thọ 50 tuổi của cha mình.
Đến lúc ấy, gia đình của Tề Nhiên cũng tham gia, tin tức này, cô còn biết trước cả anh.
Mẹ Tề đối xử với Lưu Sở Họa như đối với con dâu tương lai.
Sợ trong lòng cô khó chịu, còn kể hết