Tề Nhiên càng làm lại càng cảm thấy hưng phấn, hai tay nắm chặt lấy hai tay cô, anh hôn vào tai cô, dùng giọng nói mê hồn nói với cô: “Anh lái máy bay cũng rất tốt, để anh đưa em đi chơi.”
Anh quả nhiên lái máy bay rất tốt, rất điêu luyện, giống hệt một phi công chuyên nghiệp đang điều hành máy bay chiến đấu.
Lưu Sở Họa bị anh đưa đến chín tầng mây, không kìm chế được khẽ rên một tiếng: “A…”
Cả cơ thể Tề Nhiên dán sát vào người cô, dường như anh có thể nghe được nhịp tim cô.
Anh cảm thấy người phụ nữ này càng ngày càng bị anh nắm chặt rồi, vừa có chút hưng phấn, vừa có chút vui vẻ.
Anh bắt đầu thể hiện kỹ năng lái máy bay của mình.
Một lúc lại rẽ ngang, một lúc lại tăng tốc làm tai Lưu Sở Họa đỏ lên.
Lúc lại xoay 360 độ làm cho cô khẽ run lên.
“Kỹ thuật lái máy bay của anh thế nào?”
Cô kìm chế, những ngón chân cô co quắp lại: “Tốt.”
Lưu Sở Họa vừa làm quen được với nhịp điệu ở trên không thì những cơn đau âm ỉ dưới thân làm cô không thể nào kiên nhẫn được nữa.
Cô muốn đổi vị trí vậy nên hơi ngọ nguậy, tìm kiếm một vị trí khác, hy vọng nó có thể làm cô thỏa mãn.
Tề Nhiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng như mở cờ vậy, ôm lấy cô thay đổi tư thế, để cho quyền điều khiển máy bay nằm ở trong tay cô.
Anh làm theo suy nghĩ của mình, để lại những vết hôn hồng hồng ở trên làn da trắng bóng của cô.
Lưu Sở Họa thở dốc, phối hợp theo động tác của anh.
Máy bay ở trên trời bay lượn mấy chục vòng, bay lên rồi lại bay xuống, cũng rẽ gấp mấy lần.
Cuối cùng Lưu Sở Họa đã không còn sức lực gì nữa, trong cơn mơ hồ của cô, bọn họ quyết định cho máy bay hạ cánh.
Lưu Sở Họa mệt mỏi nằm ở trên giường, vươn tay với quần áo bên cạnh giường.
Vì hạ thân cô đang không thoải mái nên cố tình trêu ghẹo Tề Nhiên : “Vất vả cho đồng chí rồi.”
Tề Nhiên dùng một tay chống xuống đệm, nhìn cô: “Phục vụ nhân dân thôi.”
Cô không nhịn được cười phá lên: “Em đói rồi.”
Tề Nhiên đứng dậy mặc lại quần áo: “Anh đi nấu sủi cảo cho em.“
”Ừ.” Cô lười biếng, không muốn động đậy, chơi đùa với thắt lưng da vừa mới cởi ra của Tề Nhiên.
Có chút mệt mỏi nói: “Trong tủ lạnh có nước chấm cay lần trước bác gái cho, anh cho vào bát nhỏ rồi mang lên đây, em muốn chấm cái đấy.”
“Thứ đó không được ăn nhiều, rất dễ nóng trong người.”
Lưu Sở Họa đương nhiên biết điều này, ngày thường cô đều vì giữ gìn vóc dáng và làn da nên rất ít ăn những đồ dầu mỡ, chiên rán.
Hôm nay cũng không biết làm sao, cô rất thèm, không thể nhịn được.
“Aiya…” Cô không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng rên một tiếng, còn có chút làm nũng.
Tề Nhiên đương nhiên không chịu nổi việc cô làm nũng mình: “Được rồi, em đợi một chút.”
Gương mặt cô ngập tràn sự thỏa mãn.
Tận mắt nhìn cô ăn hết bát sủi cảo, Tề Nhiên ngồi bên cạnh giường, đắc ý nhướn mày: “Cảnh giường chiếu này có phải rất tuyệt vời không? Bây giờ nghĩ lại, anh đều nghĩ đến những điều tốt đẹp về nó.”
Lưu Sở Họa lấy giấy ăn lau miệng, môi cô vừa nãy bị anh hôn đã đỏ hết lên.
Cô lật mặt bảo: “Tạm được, cũng chỉ có thể thôi.”
Tề Nhiên lập tức trợn to mắt: “Không phải em vừa nói anh lái máy bay rất tốt sao?”
Lưu Sở Họa liếc anh một cái: “Anh chưa nghe câu ‘Những lời nói trên giường của đàn ông đều không đáng tin’ sao? Đương nhiên, phụ nữ cũng thế.
Cố lên!”
Cô cầm lấy thắt lưng da vẫy vẫy về phía anh: “Anh có thể về phòng của mình rồi, cái thắt lưng da này em sẽ