Tề Nhiên không biết có nên đi hay không, đến bây giờ anh cũng chỉ giữ liên lạc với một số người.
Nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng chào nhau một cái ở trên ứng dụng nói chuyện.
Lớp trưởng lại nói : “Hình như Hạ Sở Sở cũng đến.”
Tề Nhiên cau mày: “Vậy sao?”
“Hì hì, cậu cũng có thể dẫn bạn gái đến mà, trong lớp có nhiều người nói với tớ rằng họ rất thích Lưu Sở Họa, còn nói rằng nhờ phúc cậu mà có thể gặp mặt một hai lần.”
Không biết làm sao mà khi lớp trưởng nói xong câu này, Tề Nhiên lại không muốn đi nữa.
Anh nói với lớp trưởng rằng hôm đó anh bận rồi, từ chối lời mời của cậu ta.
Đến lúc Lưu Sở Họa về nhà, nghe được câu chuyện này của anh mà tiếc nuối nói: “Không biết thời đại học, tiểu thiếu gia như thế nào, em rất muốn nghe họ kể về anh.”
“Em muốn đi sao?” Tề Nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh đã từ chối rồi, thôi vậy.” Cô cúi đầu cười, thực ra là cô nghe thấy rằng Hạ Sở Sở cũng tới nên muốn đi để xem sao.
Nhưng không cần suy nghĩ cô cũng biết, khi họp lớp như thế này mà ba người bọn họ gặp nhau thì bầu không khí sẽ rất lúng túng.
Có điều, người cần gặp thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được.
Nếu lúng túng cũng là điều không thể tránh được.
Bữa tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của ông Hạ là mẹ Tề đi cùng Tề Nhiên và Lưu Sở Họa.
Cha Tề gần đây phải ra nước ngoài công tác nên cũng chỉ chuẩn bị quà tặng để bọn họ mang đi.
Bữa tiệc này không giống với những bữa tiệc trong làng giải trí, nó giống với nơi để mọi người khoe khoang sự giàu có và địa vị của mình.
Tề Nhiên và Lưu Sở Họa mặc bộ đồ không mấy bắt mắt nhưng khí chất nho nhã và vẻ đẹp của họ vươn xa so với người khác.
Mẹ Tề dẫn họ đến chỗ cha Hạ mẹ Hạ, trước tiên là cười nói, chào hỏi nhau vài câu.
Tiếp đó mẹ Tề giới thiệu họ với Lưu Sở Họa: “Nhà chúng ta từ hồi ông của Tề Nhiên đã có quan hệ rất tốt với nhà họ Hạ.
Về sau, công ty của hai nhà chúng ta phát triển theo hai lĩnh vực khác nhau, vậy nên cơ hội hợp tác cũng ít đi.
Có điều, cháu vẫn phải gọi là bác Hạ, để xem ông ta có dựa trên thân phận trưởng bối mà lì xì cho con không?”
“Bác Hạ”.
Lưu Sở Họa cười.
Đợi cô chào xong, Tề Nhiên cũng chào, nhưng gương mặt anh không chút biểu cảm.
Cha Hạ có chút lúng túng cười “Đây là lễ mừng thọ của bác, cháu lại đến đòi bác lì xì, bác đương nhiên không thể không cho cháu rồi.”
Nghe ngữ khí mà bọn họ nói chuyện mới biết rằng quan hệ của họ thực sự rất tốt.
Người lớn còn bận nói chuyện nên mẹ Tề đã đuổi hai người Tề Nhiên và Lưu Sở Họa ra chỗ khác.
Tề Nhiên gật đầu, chuẩn bị dắt Lưu Sở Họa ra chỗ khác thì mẹ Hạ vốn yên tĩnh từ nãy nhìn về phía xa gọi: “Sở Sở đến rồi, con làm cái gì mà lề mề vậy, bây giờ mới đến!”
Lưu Sở Hoạ vô thức quay đầu đã nhìn thấy Hạ Sở Sở đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, bước về phía họ.
“Cô”.
Cô ta trước hết là chào mẹ Tề, giọng điệu còn mang chút xin lỗi: “Lúc mới về cháu đáng lẽ nên đến chào cô nhưng lịch trình của cháu không cho phép, chỉ có thể mang quà đến biếu cô.
Không biết cô có thích không.”
Mẹ Tề cười cười, dù tỏ ra thân mật nói nhưng giọng điệu lại rất lạnh nhạt.
“Đứa bé này, chỉ cần về thôi, quà cáp gì cơ chứ.
Cũng vì dạo gần đây cô khá bận, hại cháu đến nhà chơi một lần mà cô lại không có nhà.”
Sau đó bà cũng hỏi thăm cô ta.
Trong lúc đó, Tề Nhiên chỉ im lặng đứng ở bên cạnh.
Lưu Sở Họa nhân cơ hội này, quang minh chính đại nhìn Hạ Sở Sở.
Cô ta đang cười nhưng không dấu được sự mệt mỏi trong đáy mắt.
Hai đồng tử cô ta không linh hoạt, nhìn có vẻ rất u ám.
“Mấy đứa hậu bối các con ra chỗ kia nói chuyện với nhau đi, không cần đứng đây với chúng ta nữa đâu.” cha Hạ nói, Hạ Sở Sở cũng gật đầu với ba mẹ mình.
Tề Nhiên chỉ liếc cô ta một cái, nắm chặt lấy tay của Lưu Sở Họa, đưa cô đến góc của hội trường.
Hạ Sở Sở ngây người ra một lúc cũng đi theo.
“Tình cảm của hai người thật tốt.” Cô ta nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau của họ, nhẹ nhàng nói, cũng không biết rõ cô ta nói thế có ý gì.
Lưu Sở Họa cúi đầu, làm ra dáng vẻ ngại ngùng, Cô nhẹ nhàng động tay, muốn thoát khỏi bàn tay của Tề Nhiên nhưng cô không làm được.
“Nghe nói cô Hạ đây và vị hôn phu của cô cũng là nam tài nữ sắc, rất hợp nhau, không biết bao giờ hai người mới tổ chức hôn lễ?”
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Sở Sở bỗng cứng lại, cô ta đưa tay lên vén tóc ra sau tai, “Nói chung là….
trong thời gian gần sẽ không kết hôn đâu, còn phải đợi đến lúc công việc của anh ấy ổn định đã.”
Lúc cô ta đưa tay lên, trên cổ tay cô ta có vết bầm tím lướt qua mặt anh nhưng Tề Nhiên cũng nhìn không rõ lắm, vì thế cô ta đã hạ tay xuống.
Anh cau mày, tự nhiên anh nhìn thấy móng tay ngón tay út của cô ta hình như đã bị gãy, còn vương lại một vệt máu mờ nhạt.
“Hai người cãi nhau sao?” Anh dường như quan tâm cô ta, hỏi han nhưng ngữ khí của rất lạnh nhạt.
Hạ Sở Sở không đoán được anh hỏi câu đó có ý gì, chỉ mím môi rồi cúi đầu xuống, trả lời anh: “Em nghĩ trong nước mấy năm gần đây, dòng nhạc cổ điển rất phát triển, ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, em cũng không thể ở nước ngoài mãi được.
Nếu tìm được một nhóm nhạc thích hợp thì hai tháng nay sẽ về Italy để bàn giao với họ sau đó sẽ về nước phát triển.”
Sắc mặt Tề Nhiên có chút phức tạp, còn chưa đợi anh mở miệng thì Lưu Sở Họa đã cười nói: “Trường âm nhạc của cô Hạ cũng là trường nổi tiếng thế giới, không phải phụ thuộc vào những nhóm nhạc nhỏ.
Ít nhất cô muốn mở một vài buổi biểu diễn ở trong nước đó cũng không là vấn đề.” Cô nhiệt tình giúp cô ta nghĩ cách: “Cho dù vẫn chưa thể tự mình mở một buổi biểu diễn thì có thể hợp tác với những người có tiếng trong làng âm nhạc trong nước trước.
Cô xinh đẹp như thế này cũng có thể tham gia các chương trình tạp kỹ để mọi người quan tâm và biết nhiều về cô hơn.
Đến lúc nổi tiếng rồi, thành lập một nhóm nhạc riêng cũng không khó.”
Biểu cảm của Hạ Sở