Tề Nhiên yên lặng đợi cô ta nói xong, im lặng một lúc mới thấy cô ta bình tĩnh lại, lúc này anh mới mở miệng: “Nhưng, cô nói những thứ này với tôi có tác dụng gì?”
Hạ Sở Sở không tin vào mắt mình, nhìn anh.
Có thể nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô.
Một lúc lâu sau, cô cúi đầu, cười khẽ một tiếng: “Vậy nên, em chỉ đến tâm sự với anh một chút, anh không muốn nghe nữa rồi sao?”
“Tôi không có ý đó.” Tề Nhiên ngập ngừng.
“Hủy bỏ hôn lễ cũng không phải là việc khó quyết định, càng không có người cười nhạo cô.
Nếu cô đã về nước rồi thì hãy quên đi những chuyện trước kia, bắt đầu một cuộc sống mới.”
Anh đứng dậy: “Tôi còn phải quay về đoàn làm phim, xin lỗi, không thể nói chuyện lâu hơn với cô.”
Hạ Sở Sở chỉ thấy cảm xúc chua xót xông thẳng lên đỉnh đầu, cô không nhịn được kéo lấy cánh tay anh: “Xin lỗi, hai chữ này đáng lẽ ra em phải nói với anh từ lâu rồi.” Âm thanh của cô càng ngày càng nhỏ.
“Em biết anh từ trước đến giờ đều trách em, lúc trước đúng là em đã quá tùy hứng rồi, em….”
“Không cần nhắc đến chuyện lúc trước nữa.” Tề Nhiên ngắt lời cô ta, gạt tay cô ta ra: “Đối với tôi mà nói, đó cũng chỉ là chuyện đã xảy ra trong quá khứ mà thôi.”
Hạ Sở Sở ngơ ngác rụt tay về, cô ta đứng nguyên tại chỗ, lúc đó cô ta cảm thấy dường như mọi thứ trước mắt cô đã sụp đổ.
Lúc này cố mới nhận ra rằng, sự tự tin quá đà này của cô đáng để mọi người chê cười đến mức nào.
Mọi người về sau đều sẽ thay đổi, cô ta cũng không phải Hạ Sở Sở kiêu ngạo, cố chấp trước kia.
Anh cũng không còn là Tề Nhiên suốt ngày bảo vệ, chăm sóc cô.
“Em hiểu rồi… em có thể làm phiền anh đưa em về nhà không?” Cô ta giải thích: “Chỗ này rất khó có thể bắt được xe.”
Tề Nhiên che giấu đi tiếng thở dài ngao ngán của mình: “Đi thôi.”
Lần gặp gỡ ngẫu nhiên này không làm cho anh suy nghĩ linh tinh điều gì cả.
Lúc trước anh đều không chấp nhận sự thật rằng anh và cô ta đã chia tay, suốt ngày chỉ muốn chứng minh rằng, quyết định của cô ta lúc trước là sai lầm.
Lúc này, cô ta đã hiểu ra, tỏ ra vẻ đáng thương trước mặt anh, nhưng tiếc thay, anh đã không còn rung động hay có bất cứ suy nghĩ gì nữa rồi.
Anh thở dài một hơi, rất nhanh đã cho chuyện này ra đằng sau đầu.
Nhưng không ngờ rằng, cô ta dùng cách thức này để bắt nó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Anh thở gấp hai tiếng, gọi điện thoại cho Lưu Sở Họa.
“Alo.” Giọng nói của cô có pha chút lười biếng.
“Em thấy tin tức trên mạng chưa?”
“Em thấy rồi.”
Tề Nhiên nhanh chóng giải thích: “Anh với Hạ Sở Sở không phải như em nghĩ đâu.”
“Giống như em nghĩ là như thế nào?” Lưu Sở Họa chẹp miệng.
“Anh đừng gấp như vậy, nếu không sẽ tạo cho em cảm giác rằng anh đang thừa nhận chuyện này đấy.”
“Làm sao có thể, anh chỉ là sợ em sẽ hiểu lầm!”
Cô khẽ cười hai tiếng: “Anh và Chu Nguyên Thiên đã thương lượng xong làm thế nào để ứng phó với chuyện này chưa? Giải thích cho em đi.”
“Còn chưa biết được, em không giận sao?” Tề Nhiên bây giờ làm sao còn có tâm trạng để nghĩ chuyện nên ứng phó như thế nào.
Đối với anh, điều quan trọng nhất vẫn là thái độ của Lưu Sở Họa.
“Cũng chưa đến mức phải tức giận.” Nếu nói chuẩn xác, lúc này trong lòng cô đang có một cảm giác không được thoải mái cho lắm.
Dù sao chuyện này cũng là chuyện sớm muộn, không đến bây giờ thì trong tương lai gần sẽ xuất hiện.
Nhưng câu chuyện này về sau sẽ phát triển theo hướng nào thì chắc chắn vẫn sẽ bị người khác nhòm ngó.
Nhưng, không thể nói rằng cô không giận dỗi, không thể không nói rằng, cô đang hơi thất vọng, nói: “Tề Nhiên, em nhắc nhở anh, quá tam ba bận, đây là lần thứ nhất.”
Tề Nhiên hơi cau mày, “Em nói thế có nghĩa gì?”
“Ý của em chính là, nếu chuyện này còn xảy ra đến lần thứ ba thì chúng ta sẽ chia tay.” Cô cũng không muốn lừa anh nữa, càng không muốn giấu đi cảm xúc của mình.
“Em không tin tưởng anh?” Tề Nhiên nâng cao tông giọng.
“Chia tay? Đối với em, chuyện chia tay chỉ đơn giản là nói ra là xong sao? Em còn không nghe anh giải thích.
Vì chuyện này mà muốn chia tay với anh.
Anh nói rồi, anh và cô ta….”
“Em tin rằng anh và cô ta không có quan hệ gì cả.” Ngữ khí của Lưu Sở Họa cũng lạnh đi vài phần.
“Em cũng biết anh định giải thích cho em điều gì.
Anh với cô ta cũng chỉ là ngẫu nhiên mới gặp nhau, không có hẹn trước.
Trước hết là chưa cần bàn đến việc cô ta đã nói với anh những gì, anh và cô ta nói chuyện không lâu, cũng là cô ta cố tình nắm lấy tay anh.
Thậm chí đến việc anh đưa cô ta về nhà cũng có thể là cô ta nhờ vả anh.
Đối với anh mà nói thì anh không làm sai gì cả.”
“Vậy tại sao em lại nhắc đến chuyện chia tay?” Anh ấm ức, nói.
Lưu Sở Họa cười khẽ, nói: “Không phải là em nói rằng quá tam ba bận sao? Đây mới là lần đầu tiên, anh sợ cái gì chứ? Chẳng nhẽ anh sợ như vậy thì số lần được gặp những người phụ nữ khác của anh sẽ bị giảm đi?”
“Anh thấy chuyện này không thể tính là lần đầu tiên được.” Tề Nhiên vẫn nhớ kỹ giọng điệu bình thản của cô khi nói ra hai chữ “chia tay”.
Giọng của anh bỗng trầm xuống: “Nói cho cùng thì thực ra em cũng không tin tưởng anh.
Nếu lần này là anh gặp người phụ nữ khác thì em còn có thể nói quá tam ba bận được không?”
Lưu Sở Họa trầm ngâm một lúc rồi khẽ cười, nói: “Câu này của anh có chút buồn cười.
Anh nói như thế này không phải là đã thừa nhận rằng anh thấy chuyện gặp gỡ với bạn gái cũ khác với việc gặp gỡ các phụ nữ khác sao?” Không đợi cho Tề Nhiên trả lời, cô đã nói tiếp: “Vậy nên, đối với câu hỏi này thì câu trả lời của em là, nếu lần này là anh gặp người phụ nữ khác thì em vẫn sẽ nói quá tam ba bận.”
“Nhưng mà…”
Cô xoay người, tìm một tư thế thoải mái nhất, bình tĩnh tiếp tục nói: “Nói một lần chính là một lần, không cần tranh luận về chuyện này nữa đâu, có được không?” Cô có chút tùy hứng: “Em là bạn gái của anh, anh cảm thấy mình không làm sai không quan trọng.
Anh chỉ cần biết là bạn gái của anh cảm thấy anh đã làm sai, lần sau đừng tái phạm nữa.”
Tề Nhiên mím môi, đáng thương nói: “Anh biết rồi, về sau anh sẽ không gặp cô ta nữa.
Cô ta gọi điện thoại anh cũng sẽ không nghe, nếu đi trên