Tề Nhiên mở miệng nói, giọng điệu có vẻ lo lắng, anh muốn chê trách cô nhưng cũng không dám buông lời quá nặng, “Sao em bị thương mà lại không nói cho anh biết? Nói cho anh địa chỉ bệnh viện của em đi, anh sẽ qua ngay lập tức.”
Ngay tức thì khi mà biết cô bị thương, cả người anh dường như rơi vào biển sâu, trong lòng tràn đầy tự trách và đau lòng, như lâm vào một vòng xoáy khổng lồ dưới đáy biển, khiến anh đau đớn không thở nổi.
“Không cần đâu.” Lưu Sở Họa cười nhạt một tiếng, “Cũng chỉ là trầy da chút xíu thôi, chờ đến khi anh đi máy bay tới thì em đã xuất viện luôn rồi.”
Anh hụt hẫng nói: “Anh thấy tin tức tràn lan trên mạng như vậy, cũng không phải là chuyện tốt.”
Nếu anh trở về thì sẽ phiền phức hơn, sẽ có người lấy lý do đó để chỉ trích cô.
“Nhưng em biết anh quan tâm tới em mà, anh cũng đừng kích động như vậy, em biết tính anh rất dễ kích động, em biết nếu anh biết được tin em bị thương thì chắc chắn sẽ quay trở về mặc kệ mọi chuyện.
Gần đây anh đã làm việc mệt mỏi nhiều rồi, nên em không muốn làm phiền để anh mệt mỏi thêm nữa.” Giọng nói của cô như là một viên kẹo đường ngọt ngào, giống như là những chuyện trước đó chưa từng xảy ra vậy.
Tề Nhiên nhếch miệng, “Em nghĩ anh tin chắc, em đúng thật là, không biết tự bảo vệ mình gì cả.”
Chắc hẳn là do nhiều chuyện liên tiếp xảy ra khiến anh có vẻ hơi bất an cho nên mới gấp gáp muốn nhìn tận mắt cô ra sao, để cho bản thân bớt bất an một tí.
Tóm lại, Lưu Sở Họa dành một lúc lâu để khuyên nhủ nhưng cũng không làm anh đổi ý được, đến cuối cùng cô chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, “Vậy anh đến chỗ em đi, cũng đúng lúc, lâu rồi chưa gặp anh em cũng thấy hơi nhớ.”
“Hừ.” Anh hơi bất mãn, “Em chỉ biết mỗi dỗ ngon dỗ ngọt thôi, ngoài miệng nói là nhớ anh nhưng mà em có chủ động gọi điện thoại cho anh đâu.”
Sau đó hai người lại trò chuyện thêm khoảng hai mươi phút, hai người cũng ngầm hiểu lẫn nhau không nhắc đến những chuyện đã biết chắc kết quả kia.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Sở Họa lại thông báo cho Chu Nguyên Thiên, cô lướt lên weibo để xem thử dư luận bây giờ đang chĩa về hướng nào.
Thật ra đối với những chuyện hư hư thực thực này cũng khó mà nói cho quá đáng, nhưng người bị mắng đến thảm hại nhất là bên nhà gái của cô tiểu tam kia.
Sau khi chuyện cô bị thương lộ ra thì mọi người đều tỏ vẻ rất đau lòng, họ lấy danh nghĩa đứng trên lập trường của cô mà càng thêm trách cứ Tề Nhiên và Hạ Sở Sở.
Cũng không biết trong đám hỗn loạn này có bao nhiêu người thật sự chân chính là fan hâm mộ của cô, còn có bao nhiêu chỉ là đám người gió thổi chiều nào nghiêng theo chiều nấy.
Weibo của Hạ Sở Sở đã “đóng cửa” từ lâu, cho dù là cô ấy không có ở trên Weibo nhưng mà bọn họ vẫn không ngừng tag cô vào để chửi mắng.
Những bình luận như vậy Lưu Sở Họa cũng có xem qua một chút, mồm miệng của đám người này đúng là ác độc, chửi người khác thậm tệ như vậy còn không chịu buông tha.
Cô suy tư một lát, rồi đăng một bài tuyên bố chính thức.
Lưu Sở Họa V: “Tôi đã bị thương từ trước khi mà tin tức này lộ ra, hai chuyện này vốn dĩ hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Còn nữa, bây giờ tôi cũng đã khỏi hẳn và được xuất viện rồi, cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi thời gian qua.
Về phần Tề Nhiên, tôi hiểu rõ anh ấy hơn bất cứ ai khác, hai người họ cũng chỉ là bạn bè thôi, tình cờ gặp nhau nên cũng đi uống ly cà phê, nói với nhau đôi điều, chẳng lẽ không được sao, hơn nữa anh ấy cũng đã nói trước cho tôi