Tề Nhiên nghẹn lại, anh vô cùng muốn cho người này nếm thử một chút hậu quả của việc đùa giỡn xong rồi chạy, anh hung tợn nhìn nụ cười nghịch ngợm của cô, anh hít sâu một cái đi qua kéo cánh tay của cô cẩn thận nhìn nhìn, miệng vết thương đã gần khép lại, chỉ còn lại lớp vảy nhàn nhạt, nhưng từ dấu vết này, có thể đoán được lúc trước chắc chắn cô đã bị cọ mất một khối da thịt lớn.
Sắc mặt của anh lập tức suy sụp, vẻ mặt tràn đầy đau lòng.
Lưu Sở Họa cười cười, đang muốn mở miệng an ủi anh, lại thấy anh cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vào miệng vết thương của cô, sau đó hôn lên môi cô.
Biểu tình của anh nghiêm túc, “Về sau mặc kệ em xảy ra chuyện gì, nhất định phải nói với anh đầu tiên, em có tin tốt hay tin xấu gì anh cũng phải là người đầu tiên biết.”
Lưu Sở Họa cúi đầu che giấu nụ cười, “Được, về sau chắc chắn em sẽ không tái phạm.
Nhưng em rất muốn biết, nếu em phạm lỗi sẽ như thế nào?”
Tề Nhiên lập tức câm nín không trả lời được.
“Chia tay?”
Anh lập tức ném cho cô một ánh mắt sắc bén, “Em lại nói hai chữ kia với anh, anh phải trừng phạt em.”
“Hả, trừng phạt cái gì?” Lưu Sở Họa nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ lại cảm thấy vô cùng hứng thú.
Trong mắt Tề Nhiên như cháy lên một ngọn lửa, anh tiến lên vài bước vươn tay chuẩn bị đánh vào mông cô, Lưu Sở Họa hét to một tiếng, “Ba ba em sai rồi.”
Tề Nhiên ngẩn người, lực đánh giảm bớt vài phần, chỉ để lại cảm giác ngứa như lông chim chạm qua, khiến cô né ra khỏi tay anh, rồi lại đâm vào trong lồng ngực anh.
Cô vùi đầu trong ngực anh nhẹ giọng nở nụ cười, “Đây là trừng phạt của anh sao? Thật lỗi thời, không thú vị gì cả.”
Ánh mắt Lưu Sở Họa hơi mang theo ý khiêu khích, Tề Nhiên nhìn đến nỗi trong lòng rung động, anh cảm thấy lửa nóng trong người đang dâng lên, ánh mắt hơi trốn tránh, “Vậy kiểu trừng phạt nào không lỗi thời?”
“Mặt anh lại đỏ rồi, người bị đánh mông là em, anh thẹn thùng như vậy là sao chứ?” Lưu Sở Họa nhịn không được trêu chọc anh một câu.
Vèo một cái, Tề Nhiên đỏ bừng từ mặt đến mang tai, nhưng anh lại cố tình làm ra dáng vẻ hung ác, “Em còn dám khiêu khích anh, không sợ anh sẽ làm em thật sao? Em nghĩ sự nhẫn nại của anh tốt quá nhỉ.”
“Em là bạn gái anh, sao phải sợ cái này chứ.” Lưu Sở Họa cười cắn cắn môi dưới, cô hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn Tề Nhiên, ánh mắt sáng ngời của cô dường như được bao trùm bởi một tầng sương mù, tràn ngập ý khiêu khích và dụ hoặc.
Lưu Sở Họa tới gần bên tai anh, nhẹ nhàng nói, “Bạn trai muốn em, em có thể không cho sao?”
Cả người Tề Nhiên ngẩn ra, vừa ngượng ngùng vừa kinh ngạc nhìn cô.
Loại kịch bản này của cô anh xem nhiều rồi, biết cô chỉ đang đùa giỡn mình.
Cho nên anh nói Lưu Sở Họa đừng nghịch nữa, nhưng cô lại không biết sống chết mà bắt đầu khiêu khích anh.
Tề Nhiên hơi hơi mỉm cười, vừa kéo cà vạt ra, vừa tiến lên một bước cúi xuống hôn lên môi cô.
Trong lúc hôn môi, anh còn hơi mở mắt ra nhìn trộm cô, Lưu Sở Họa duỗi tay đẩy anh ra.
Cô nhấc đầu gối lên nhẹ nhàng cọ cọ dưới thân anh, “Anh không tập trung nha.” Động tác không có vẻ muốn dừng lại giữa đường chút nào.
Ánh mắt Tề Nhiên chợt lóe lên, mở miệng hỏi: “Anh ôm em lên giường nhé?”
Lưu Sở Họa nhẹ nhàng cười, chủ động cởi quần áo anh ra, đẩy anh lên trên giường.
Tề Nhiên lập tức dâng lên một tia vui mừng, anh nhắm hai mắt lại, mặc kệ vị trí lúc này có gì đó không đúng, trong lồng ngực anh tràn đầy thỏa mãn.
Lưu Sở Họa ngồi ở trên người anh, ngón tay trượt dần từ trên cổ anh xuống, đến trước ngực thì dừng lại, sau đó nhẹ giọng mở miệng, “Hai viên nho nhỏ này sao lại bẹp dí như vậy, xem ra nó chưa được phơi nắng, để em tưới thêm nước cho anh.”
Dứt lời, Lưu Sở Họa cúi người hôn lên.
Một bên liếm láp một bên dùng răng nhẹ nhàng cắn.
Sau đó cô dần dần hôn xuống từng chút một.
“Mấy khối cơ bụng này nhìn qua gầy nhưng thật rắn chắc, cắt ra chiên bò bít tết chắc chắn sẽ vô cùng ngon miệng.”
Tiếp tục xuống.
“Cây kem chocolate này cũng vô cùng tinh tế thơm ngọt.” Cô mở miệng ra, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu kia.
Tề Nhiên nhịn không được cong người lên.
“Sao cây kem này liếm mãi cũng không chảy vậy, em muốn ăn bên trong kem.” Cô nhíu nhíu mày, giọng điệu có chút hờn dỗi.
Tề Nhiên cuối cùng chịu không nổi nữa, anh lật người lại, đè Lưu Sở Họa ở dưới thân, “Bây giờ sẽ cho em kem.”
Thời gian món ngon kết thúc.
Tề Nhiên và Lưu Sở Họa đầy mồ hôi nằm trên giường, đều mệt mỏi lười nhúc nhích.
Lưu Sở Họa lại nói về vấn đề trừng phạt kia.
“Sao em có cảm giác, anh trừng phạt mà em được lợi vậy? Nếu cái này là trừng phạt, thì sau này em mỗi ngày đều nói chia tay trước mặt anh.”
Cô mỉm cười nói.
Chuyện trừng phạt Tề Nhiên chỉ thuận miệng nói, anh chưa bao giờ muốn trừng phạt cô, nhưng cô nói ra lời này, làm anh chợt lóe lên một ý định, “Không cho em nói em còn dám nói trước mặt anh, vậy hai tháng sau anh sẽ cho em một cái ô.”
“Ô?” Lưu Sở Họa bị anh làm cho tò mò, cố ý nói: “Chỉ nói mà thôi, đâu phải muốn chia tay thật.”
“Em còn nói?” Tề Nhiên giả vờ tức giận, trong mắt lại mang theo ý cười.
“Vậy ô của em đâu?” Lưu Sở Họa xòe tay ra trước mặt anh.
“Sau khi trở về sẽ cho em.” Cái ô che nắng kia là quà fans tặng, trên mặt ô không có nhiều thiết kế, nhưng lại in mấy chữ to màu đỏ tươi