Ⅰ
Editor: Lemon
Cửa hàng bán hoa ở thành Bắc.
Một thiếu nữ ôm bó oải hương màu tím, thành thạo từ bên cạnh rút ra một tấm giấy kiến, vài cái đã bao ra được một bó hoa xinh xắn.
Hoa oải hương
Trên người cô mặc một chiếc áo thun, bên dưới là một chiếc quần jean được giặt đến trắng bệch, tôn lên hai chân thẳng tắp thon dài, quần áo đơn giản mặc trên người cô có vẻ cả người càng thêm thanh xuân xinh đẹp.
“Tiểu Hà, hôm nay ít nhiều nhờ có cháu.
”
Người nói chuyện là bà chủ cửa hàng bán hoa, một bà lão gần 70 tuổi, trong tay bà bưng một chén trà nóng, ngồi trên ghế bập bênh đặt trong cửa hàng.
Thời gian giống như quá mức ưu đãi bà, mặt mày vẫn vươn nét phong tình, không có chút dáng vẻ già nua nào.
Nhiếp Hà nghe vậy, ngẩng đầu cười cười với bà, “Đều là chuyện cháu nên làm.
”
Sáng hôm nay có một ít du côn chạy vào cửa hàng bán hoa, đập phá lung tung một hồi.
Nếu không phải một mình Nhiếp Hà đấu với bốn năm người đàn ông, cầm ghế dựa nâng lên khí thế đánh lộn, dáng vẻ không chút sợ hãi nào dọa lui bọn họ, chỉ sợ hoa trong cửa hàng đều bị bọn họ phá hư rồi.
Thật ra người dân trong thành phố nhỏ vốn dĩ đều ở chung hòa thuận, mọi người mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, chưa bao giờ nghe nói ai đó bởi vì một chút việc nhỏ liền tức giận động tay động chân, hoặc là bởi vì ghen ghét đối phương bán đắt hơn mà thuê người phá đám.
Nguyên nhân là gần đây trong thành phố có rất nhiều phụ nữ bị mất tích.
Có nhiều người nửa đêm bị mang đi, có nhiều người ban ngày đi ra ngoài chơi nháy mắt liền biến mất giữa đám người.
Thành phố nhỏ trị an không tốt, đi báo cảnh sát mười ngày nửa tháng cũng không thấy trả lời câu nào.
Cho nên nhà có con gái mất tích cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, còn có nhà cả ngày nhốt con mình trong nhà không cho ra cửa, sợ bị bắt cóc.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố nhỏ lòng người hoảng sợ, không khí u ám lan tràn, rất nhiều người không có chỗ phát tiết tức giận cùng lo âu dần dần tích lũy liền thành du côn đi đập phá đồ của người khác.
Mấy người hôm nay chính là một phần trong số đó, tất cả đều có con gái mất tích.
Nhiếp Hà đồng tình chuyện bọn họ gặp phải, nhưng không ủng hộ cách làm của bọn họ.
Rốt cuộc không biết khống chế phát tiết cảm xúc chỉ biết hại người hại mình.
Nhiếp Hà tay chân lanh lẹ hoàn thành công việc hôm nay, sau khi chào tạm biệt bà chủ cửa hàng, cuối cùng dưới ánh mắt nhìn theo của bà cô xách túi rác ra cửa hàng bán hoa.
Thời tiết cuối mùa thu đã lạnh cả người, Nhiếp Hà cài nút áo khoác, sau đó đem túi rác ném vào thùng rác bên đường.
Cô thở ra một hơi, nhìn bầu trời xanh thẳm sạch sẽ, một chút buồn bực trong lòng theo hơi thở tiêu tán trong không trung.
Nhưng mà lúc cô xoay người thì nghe trong bụi cỏ cạnh thùng rác phát ra tiếng vang.
Cô tò mò đi qua xem, đẩy bụi cỏ ra liền đối diện với một đôi mắt to màu xanh lam.
Một con mèo nhỏ.
Toàn thân mèo nhỏ trắng tinh, càng tôn lên đôi mắt màu xanh lam cùng lỗ tai phấn nộn, lúc này nó đang nằm trong bụi cỏ, không có cảnh giác cũng không có đáng thương mà nhìn Nhiếp Hà.
Tim Nhiếp Hà đập rối loạn, “Hi Hi?”
Lúc cô còn nhỏ ở ven đường nhặt được một con mèo nhỏ, bề ngoài thoạt nhìn giống con này y như đúc, cô đặt tên cho nó là Hi Hi.
Nhưng Hi Hi không bao lâu thì mất tích, Nhiếp Hà cho là bảo mẫu đuổi đi, bởi vì bà ta vô cùng không thích động vật nhỏ, Nhiếp Hà còn bởi vì bảo vệ Hi Hi bị bảo mẫu dùng thắt lưng quất vào lưng.
Cho nên lúc trước sau khi Hi Hi mất tích, Nhiếp Hà giống như điên chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ tìm mèo, gặp người liền hỏi có từng nhìn thấy một con mèo trắng không, sau đó bảo mẫu kéo cô về nhà, đêm đó Nhiếp Hà sốt cao suốt cả đêm.
Trước mắt lại nhìn thấy mèo nhỏ giống y hệt Hi Hi, trong lòng Nhiếp Hà tràn đầy kinh ngạc vui mừng nói không nên lời.
Nhưng mèo nhỏ giống như hoàn toàn không quen biết cô, nghe cô gọi “Hi Hi” cũng không có phản ứng gì, tuy rằng Nhiếp Hà có chút thất vọng nhưng cô hiểu được, muốn gặp lại Hi Hi cơ hồ không có khả năng, huống hồ gặp lại dù Hi Hi có nhận ra cô phỏng chừng cũng sẽ không tha thứ lúc trước cô đã không bảo vệ nó thật tốt.
Nhiếp Hà vươn tay thử thăm dò, thấy mèo nhỏ không có né tránh liền nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, sau đó sờ dọc xuống sống lưng.
Lông mèo nhỏ vô cùng mượt mà, Nhiếp Hà cầm lòng không đậu mà sờ soạng vài cái, mèo nhỏ bị sờ thoải mái đến híp mắt.
Nhiếp Hà thấy nó vẫn không động đậy, vì thế liền thật cẩn thận bế nó lên, phát hiện có một chân mất tự nhiên rũ xuống.
“Chân bị thương? Em bị vứt bỏ ở chỗ này sao?”
Nhiếp Hà nhẹ giọng lẩm bẩm, nghe được mèo nhỏ “meo” một tiếng, hình như là đang trả lời cô.
Trong lòng Nhiếp Hà khổ sở “Chị mang em về nhà.
”
-
Nhà Nhiếp Hà ở một khu dân cư ở thành Bắc.
Thành phố nhỏ không nhà cao tầng chót vót, cao nhất cũng chỉ có ba tầng, thực trùng hợp chính là nhà Nhiếp Hà chính là một căn nhà lầu nhỏ ba tầng.
Đây là cha mẹ Nhiếp Hà để lại, lúc trước bọn họ muốn vứt cô ở chỗ này, nhưng bọn có lẽ là trong lòng có vài phần áy náy, hơn nữa khi đó Nhiếp Hà tuổi còn rất nhỏ, vì thế bọn họ liền mua căn nhà lầu nhỏ ba tầng này.
Lúc ban đầu bọn họ thuê một bảo mẫu chăm sóc Nhiếp Hà, không quá mấy năm bảo mẫu liền cùng một người đàn ông bản địa yêu nhau, sinh ra một bé trai.
Lúc trước hai người bởi vì chuyện Hi Hi mất tích mà sinh ra hiềm khích, sau đó quan hệ hai người càng như đi trên băng mỏng là bởi vì bảo mẫu mang thai, một đêm kia Nhiếp Hà cùng bà ta cãi nhau một trận.
Nhiếp Hà nói chính mình sẽ xem đứa bé kia như em trai, nhưng ngày hôm sau Nhiếp Hà phát hiện bảo mẫu không thấy đâu, còn có tiền trong nhà cũng biến mất.
Cô tuổi còn nhỏ bằng vào một chút ký ức mơ hồ tìm tới nhà người đàn ông kia, lại chỉ nhìn thấy cửa nhà mở rộng cùng với căn phòng trống rỗng.
Cỏ trong lên đã mọc rất cao, có có chút sắc bén cắt qua chân tiểu Nhiếp Hà, nhưng cô giống như không sợ đau, đứng trong sân cả một đêm, cuối cùng cũng không chờ được bất cứ ai.
Hiện tại chỉ có một mình Nhiếp Hà ở nơi này.
Mở cửa lớn ra, nghênh đón là hoa cỏ cây cối hai bên đường, gió nhẹ thổi qua mùi hoa cỏ.
Sau khi vào cửa Nhiếp Hà đặt mèo nhỏ lên đệm mềm gần cửa sổ, sau đó lên lầu lấy thuốc.
Bên trong căn nhà này là chủ nhân trước đó thiết kế, lầu một là phòng khách, lầu hai là thư phòng cùng phòng ngủ, lầu 3 là gác mái nhỏ, bên trong chứa đầy đồ đạt linh tinh.
Nhiếp Hà lên phòng ngủ lầu hai, từ trong tủ đầu giường lấy ra một lọ thuốc trị thương cùng một cuộn băng vải, bởi vì từ nhỏ Nhiếp Hà đã bị ném ở chỗ này, chính mình lăn lê bò lết mà lớn lên, không tránh được bị thương, đi khám bác sĩ lại quá mắc, cho nên Nhiếp Hà chỉ có thể tự mình mua thuốc bôi.
Mấy năm nay cô sống cũng không tệ, vốn tưởng rằng thuốc này không dùng được nữa, không nghĩ tới hôm nay lại có thể có tác dụng.
Cô đi xuống lầu, lại phát hiện mèo vốn nên ở bên cửa sổ hiện tại lại không thấy đâu.
“Miêu miêu?”
Cô cau mày, lo lắng đi chung quanh tìm một vòng, cuối cùng ở dưới đám hoa hồng ngoài sân cô phát hiện mèo nhỏ đang nhắm mắt ngủ.
Cảm giác được Nhiếp Hà tới gần, mèo nhỏ nháy mắt mở mắt.
Nhiếp Hà bị nó đột nhiên mở đôi mắt màu lam làm cho hoảng sợ, mắt mèo màu xanh lam thâm thúy sáng trong, giống như một cái xoáy nước, làm người sa vào đó.
Nhiếp Hà không biết như thế nào có chút chột dạ, giống như chính mình đang nhìn lén người nào ngủ bị đối phương phát hiện, cô xoa chóp mũi, chú ý tới băng vải trong tay mới nhớ ra mình đang làm gì.
Cô nhỏ giọng, nỗ lực ôn nhu nói: “Miêu miêu, đừng sợ, chị bôi thuốc cho em.
”
Cô quơ quơ thuốc dán trong tay, sờ lên chân mèo nhỏ.
Lúc Nhiếp Hà sờ đến mèo nhỏ, cảm giác được cơ thể nó cứng đờ, tựa hồ là rất không muốn.
Cô thở dài một hơi nói: “Tin chị, chị chỉ muốn bôi thuốc cho em thôi.
”
Cũng không biết có phải mèo nhỏ nghe hiểu hay không, hay là cảm nhận được Nhiếp Hà không có ác ý, lần này nó thả lỏng thân thể, ngoan ngoãn cho Nhiếp Hà sờ chân nó.
Nhiếp Hà kiểm tra chân sau mèo nhỏ, chau mày.
Trên đùi có một vết rách, miệng vết thương còn đang thấm máu ra ngoài, một mảnh lông mèo màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm, miệng vết thương sâu đến cơ hồ có thể nhìn thấy xương màu trắng.
Liền tính Nhiếp Hà đã có chuẩn bị cũng không nghĩ tới sẽ bị thương sâu như vậy.
Cô trước rửa sạch miệng vết thương, dưới ánh nhìn chăm chú của