Ⅱ
Editor: Lemon
Lúc thanh niên đem một đồng tiền màu bạc đặt lên bàn, Nhiếp Hà ở phía dưới trộm dùng tay nhéo đùi mình.
Chỗ bọn họ lưu thông tiền đại lục, trên mỗi đồng tiền đều in hình nữ thần tài phú.
Nhưng mà đồng tiền màu trắng trước mặt này in hình một người phụ nữ không biết tên, Nhiếp Hà trước nay chưa bao giờ thấy qua.
Nhưng xem ở thái độ đối phương rõ ràng không phải đang đùa với Nhiếp Hà, vì thế cô thử thăm dò hỏi: “Đây là?”
Nhưng anh giống như hiểu lầm ý Nhiếp Hà, đầu ngón tay chỉ chỉ người in trên đồng bạc, “Khách Nhĩ Khắc, nữ thần vu thuật trong thần thoại Hy Lạp.
”
Nhiếp Hà: Cái đệt, hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Nhiếp Hà lựa chọn căng da đầu nhận lấy, nghĩ thầm người kỳ quái này có thể là từ một vùng quê hẻo lánh nào tới, nhìn anh vừa gầy lại không thích nói chuyện, quần áo ăn mặc cũng rất kỳ quái, trong lòng dâng lên một tia đồng tình.
Thấy Nhiếp Hà thu tiền, thanh niên dùng một tay ôm chậu hoa, sau khi nói một tiếng “Cảm ơn” liền ra cửa.
Nhiếp Hà chớp chớp mắt, trong lòng kỳ quái, nhưng là ngoài miệng đáp lại rất nhanh, “Hoan nghênh lần sau lại đến.
”
Ngay sau đó Nhiếp Hà cũng ra cửa, nhưng lúc cô ra cửa sau ngó trái ngó phải cũng không thấy bóng người nào trong hẻm nhỏ.
Hẻm nhỏ trống rỗng an tĩnh như thường, không có bất cứ động tĩnh gì.
Nhiếp Hà lẩm bẩm một câu, xoay người lại tiếp tục công việc của mình.
Bận việc nửa ngày, không có người khách nào tới.
Bên ngoài dần dần tối, nhưng mãi vẫn không thấy bà chủ cửa hàng trở về.
Nhiếp Hà không thể không bật đèn lên, sau đó lật lại bản hiệu trước cửa, đổi thành “Đóng cửa”.
Trước kia bà chủ cửa hàng cũng thường xuyên ra ngoài, nhưng bà tuổi đã lớn, chân cẳng cũng không tốt lắm, cho nên bình thường cũng chỉ đi dạo xung quanh, xa nhất cũng là ngồi ở bờ biển thành đông đón gió biển.
Nhưng đã trễ như hôm nay vẫn chưa trở lại là lần đầu tiên Nhiếp Hà gặp phải.
Cô lo lắng đứng ngồi không yên, ở trước cửa cửa hàng bán hoa đi tới đi lui, trong lòng thực lo lắng cho an toàn của bà, cô ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ 6 giờ rưỡi.
Nhiếp Hà quyết định đi ra ngoài tìm bà, cô tắt đèn khóa kỹ cửa, sau đó xoay người chạy vào bóng đêm.
Bà chủ cửa hàng có một căn nhà ở thành Đông, rất gần bờ biển, nhưng bình thường bà không thường ở đó, chỉ ngẫu nhiên dọn mấy bồn hoa trở về.
Bà thích ở lại cửa hàng bán hoa, bà nói mùi hoa trong cửa hàng sẽ làm bà cảm giác chính mình vẫn còn trẻ như thời thiếu nữ, lúc bà nói lời này sẽ ôn nhu chăm chú nhìn Nhiếp Hà, giống như xuyên thấu qua Nhiếp Hà nhìn đến mình năm đó.
Gió thổi qua tai Nhiếp Hà, trong lòng cô không ngừng cầu nguyện bà đừng xảy ra chuyện gì.
Bà không nói địa chỉ cụ thể với cô, Nhiếp Hà chỉ nhớ rõ bà nói, bà ở căn nhà gạch đỏ ở thành đông,.
Chạy trong chốc lát, Nhiếp Hà thở phì phò dừng lại, nương ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng có thể thấy rõ khu dân cư trước mắt.
Nhưng Nhiếp Hà thực không còn lời nào để nói, bởi vì trước mắt rậm rạp phòng ốc thấp bé, không nhà nào là không xây gạch đỏ.
Gió biển thổi qua quất vào mặt cô, tiếng sóng biển đánh vào bờ truyền vào lỗ tai Nhiếp Hà.
Cô đến gần nhìn những căn nhà san sát nối tiếp nhau, thấy nhà nào cũng đóng chặt cửa lớn, nhưng có ánh sáng lọt qua khe cửa cùng tiếng cười nói truyền ra chứng tỏ hiện tại còn chưa tới giờ đóng cửa đi ngủ.
Nơi này phòng ốc kéo dài đến chân núi, cho dù là ban ngày Nhiếp Hà cũng không đếm được nơi này đến tột cùng có bao nhiêu ngôi nhà.
Vì thế cô đi đến trước cửa một hộ phát ra tiếng nói cười lớn nhất, gõ gõ vài cái.
Trong nháy mắt, bên trong cánh cửa như là bị ấn xuống nút tạm dừng, tất cả thanh âm toàn bộ biến mất, qua vài giây, ánh đèn bên trong cánh cửa cũng tối sầm xuống.
Nhiếp Hà cau mày, lại gõ gõ cửa, “Xin chào? Cho tôi hỏi đường.
”
Hình như là nghe ra cô là nữ, bên trong cánh cửa vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gần, Nhiếp Hà hơi hơi lui ra phía sau một bước, nhưng tiếng bước chân đang tới gần cửa liền dừng.
“Xin chào?”
Nhiếp Hà lại hỏi một câu.
Người bên trong cánh cửa hạ giọng, nghe ra là đàn ông “Ai đó, làm gì?”
Nhiếp Hà nói: “Xin hỏi chú biết nhà bà Ôn Cát Na ở đâu không?” Nói xong lại hỏi thêm một câu, “Tôi là nhân viên của bà ấy.
”
“Ôn Cát Na? Người mở cửa hàng bán hoa phải không?”
“Đúng vậy.
”
“Tôi không biết…… Đi nhanh đi, con gái buổi tối đừng nên ra ngoài!”
“Cảm ơn, quấy rầy rồi.
”
Nhiếp Hà lại hỏi tiếp mấy nhà, cuối cùng từ chỗ một bé gái biết được nhà của bà chủ cửa hàng.
Bé gái nói, bà ở dưới chân núi, trước cửa trồng một cây táo.
Nhiếp Hà muốn nói một tiếng cảm ơn với cô, trong túi cô còn mấy viên kẹo, muốn tặng cho bé gái, nhưng bé gái mới vừa nói xong đã bị người lớn ôm đi.
Giống như ngoài cửa có quái vật ăn thịt người vậy.
Nhiếp Hà nhấp miệng, xoay người bỏ mấy viên kẹo vào hòm thư nhà này.
Dựa theo lời bé gái nói, đi theo đường nhỏ cong cong quẹo quẹo thật lâu, Nhiếp Hà đi tới gần chân núi mới thấy được một căn nhà, còn có một cái cây.
Kỳ quái chính là, ở đây chỉ có một căn nhà này, chung quanh đều là đất bằng trống rỗng.
Xung quanh không có ánh đèn, nhà dựa gần chân núi, cùng bóng đêm chung quanh hòa thành một thể, nhìn không thấy rõ.
Nhiếp Hà chạy chậm tới gần, phát hiện cửa lớn đóng chặt, cô gõ gõ vài cái, hô vài tiếng, nhưng không nghe được bất cứ thanh âm đáp lại nào.
Nhiếp Hà thất vọng nhìn thoáng qua chung quanh, đột nhiên phát hiện núi đá gần bờ biển phát ra một chút ánh sáng.
Thị lực Nhiếp Hà rất tốt, cô cảm thấy mình hẳn là không có nhìn lầm.
Vì thế cô từ từ đi tới nơi phát ra ánh sáng, sau đó phát hiện núi đá này có một cái cửa động tối hù.
Ánh sáng phát ra từ đây.
Nơi này rất gần ven biển, cho nên tiếng sóng biển càng lớn hơn, từng đợt sóng đánh vào bãi biển đồng thời cũng đánh sâu vào trái tim Nhiếp Hà, hỗn hợp với tiếng sóng biển là thanh âm kỳ dị làm trái tim Nhiếp Hà đập nhanh hơn, cô lại gần cửa động, sau đó nhắm một con mắt nhìn vào.
Cửa động rất sâu, giống như nối thẳng xuống lòng đất, một chút ánh sáng nhạt không đủ để thấy rõ bên trong.
Nhiếp Hà thất vọng thu hồi tầm mắt,