Nghe tiếng nổ, đám người Lục Phóng mai phục phía xa lập tức chạy lại.
Nhà kho lúc này đã bùng cháy dữ dội.
"Đường Tinh!!!" Lục Phóng định lao vào đám cháy nhưng vào đúng lúc đó, một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Lục Phóng, tôi ở đây."
Lục Phóng nghe giọng nói quen thuộc, lập tức chạy lại nơi phát ra tiếng nói. Quả nhiên, Đường Tinh đang ngồi thở dốc dưới gốc cây, chân còn đang bị xích vào một cánh tay đã bị chặt đứt.
"Đường Tinh! "
Lục Phóng lao đến, đỡ lấy cô gái.
Đường Tinh ôm chặt một bên tay, khó khăn đứng dậy. Lúc thoát ra khỏi vụ nổ, Đường Tinh đã bị một mảnh bom văng trúng, ghim sâu vào cánh tay.
Lục Phóng nhìn thấy vết thương này thì mặt biến sắc.
Thể chất của Đường Tinh rất đặc biệt. Cô bị hội chứng khó đông máu. Chỉ cần bị một vết thương nhỏ thì mấy sẽ chảy không ngừng, không thể nào cầm máu được.
Giờ đây, vết thương của Đường Tinh đang chảy máu xối xả, ướt đẫm cái áo mà cô đang mặc.
Lục Phóng vội vàng đưa Đường Tinh về tổ chức, lập tức lên lạc với An Nhiễm.
Sau bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng Đường Tinh cũng an toàn giữ được một mạng.
"Các người làm gì vậy hả, sao lại để cô ấy đi đến nơi như vậy chứ. Nếu không phải tôi y thuật cao siêu thì hôm nay cô ấy sẽ làm sao. Các người có nghĩ đến hậu quả không hả? " An Nhiễm lúc này đang mắng nhiếc bọn người Lục Phóng.
Hồ đồ, đúng là quá hồ đồ mà.
"Bao giờ cô ấy có thể tỉnh lại?"
"Ít nhất là đến sáng mai, tôi sẽ liên lạc với anh trai cô ấy trước, cậu ở lại chăm sóc."Nói rồi An Nhiễm quay người đi.
Lục Phóng lặng lẽ đến bên giường Đường Tinh, nhìn chăm chăm vài cô gái đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Từ khi nào, rốt cuộc là từ khi nào, anh lại quan tâm cô gái này đến vậy?
"Đường Tinh, rối cuộc cậu cho tôi ăn bùa mê thuốc lú gì vậy chứ."
Lục Phóng lấy khăn ướt, nhẹ nhàng lau mặt cho Đường Tinh. Đúng lúc này, cánh cửa bật