Đường Hy Hình xuống xe, đi đến trước mặt Đường Phong.
"Đi theo anh."
Hai người đi đến một góc khuất phía sau hoa viên.
"Sao vậy anh hai, em gái chúng ta chết mà anh vẫn bình tĩnh được thế này à." Đường Phong cười một cách châm biếm.
"Xem ra trước giờ tôi đánh giá thấp cậu rồi nhỉ. Dám ra tay với con bé ngay trước lễ đính hôn." Đường Hy Hình giơ tay, siết chặt cổ Đường Phong.
"Chuyện nó làm thì nó phải trả giá. Nó giết Ngải Mộng thì nó phải đền mạng."Đường Phong trọn trừng mắt nhìn Đường Hy Hình.
"Haha, sao mày biết Tiểu Tinh chết rồi? Nhỡ đâu... con bé còn sống thì sao? "Đường Hy Hình dùng mắt mắc sắc như dao lam liếc về phía Đường Phong.
"Chưa chết? Anh đừng làm tôi cười. Tên đó hận Đường Tinh đến tận xương tủy, dùng cả mạng sống của mình để giết nó. Làm gì có chuyện nó còn sống sót chứ. Tôi còn đặc biệt đưa cho nó quả bom đặc chế của quân đội. Tôi bảo kê cho người nhà nó rồi, có gì mà nó không dám làm chứ." Đường Phong cười điên rồ.
"Vậy thì mày ngu rồi. Đường Tinh vẫn còn sống. Gần hai trăm người của mày đều bị con bé giết sạch rồi. Ngày mai con bé sẽ trở về, từ giờ đến lúc đó, mày cứ cầu nguyện cho mình đi."
Nói rồi Đường Hy Hình bỏ đi, để lại Đường Phong vẫn đang bàng hoàng đứng đó.
...
Sáng hôm sau, Đường Tinh tỉnh dậy, nhìn thấy Đường Như Họa nằm ngủ bên cạnh thì lộ ra thần sắc nghi hoặc.
Bọn họ báo cho cả anh hai rồi sao?
Đang suy nghĩ thì ngoài cửa có người bước vào, là Lục Phóng.
Lục Phóng thấy Đường Tinh tỉnh rồi thì kích động, vội chạy ra ngoài gọi An Nhiễm.
Đường Như Họa nghe tiếng huyên náo của Lục Phóng liền tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, thấy em gái đang ngồi trên giường, Đường Như Họa cũng kích động không kém Lục Phóng.
An Nhiễm liện lạc với Đường Hy Hình trước rồi tiến hành kiểm tra sơ bộ cho Đường Tinh.
Sau khi kiểm tra xong thì Đường Hy Hình cũng đến nơi.
"Con bé có sao không?" Đường Như Họa gấp rút hỏi.
"Không sao, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm chút thời gian là được rồi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."Đường Như Họa thở phào một hơi.
"Sao hôm qua em lại chạy đến nơi nguy hiểm như vậy hả, em có biết mọi người lo lắng cho em như thế nào không?" Đường Hy Hình nghiêm nghị quở trách.
"Xin lỗi, là em sai. "Đường Tinh cúi đầu nhận lỗi.
Nghe câu này, Lục Phóng và An Nhiễm tưởng mình nghe nhầm. Sau năm năm quen biết, đây là lần đầu tiên họ thấy Đường Tinh xin lỗi người khác.
"Lúc em đi có nghĩ đến hậu quả sẽ nhue thế này không? Có đúng không? Vậy tại sao em vẫn đi? Em coi thường mạng sống của mình vậy sao? Muốn lập tức đi đầu thai à?" Đường Hy Hình không hề giấu diếm sự tức giận trong lời nói.
Đường Hy Hình không hề biết, câu nói này của anh đã xé rách