Tuy rằng Li Hựu nói như vậy, nhưng khó chịu trong lòng Du Trì vẫn không giảm bớt.
Mộc Lăng và Ngôn Dục hai người là một lòng đổi một lòng, công bằng, vậy Li Hựu thì sao?
Y bỏ ra tấm lòng chân thành, y cho rằng mình gián tiếp hại chết Mộc Lăng, mấy trăm năm thậm chí hơn một ngàn năm qua, y vẫn luôn ôm tự trách và hối hận sống qua ngày, trên lưng đeo áy náy và yêu thương với Mộc Lăng mà sống...
Y...!đã chịu dày vò như thế nào?
Nhìn vẻ mặt của Du Trì, Li Hựu thả Tiểu Xử Thử trên người mình xuống, đứng lên duỗi người, sau đó giả vờ thoải mái cười nói với Du Trì: "Trì Trì, nếu cậu thật sự đau lòng cho tôi, thì bỏ rơi lão yêu quái Ngôn Dục này đi cùng với tôi đi."
Nghe Li Hựu nói, Ngôn Dục nhướng mày, lành lạnh liếc mắt Li Hựu một cái.
Bọn Kim Ngao nín thở, không dám thở mạnh – Li Hựu đây là đang cướp người của lão đại a!
Nếu là trước đây, Kim Ngao sẽ cảm thấy Li Hựu ngại mệnh quá dài, nhưng sau khi bọn họ biết được ân oán trước đây thì hắn lại cảm thấy Li Hựu nên tranh giành một trận.
Đổi lại là hắn, cho dù đối thủ là lão đại hắn cũng phải tranh một trận.
Nhưng nghe Li Hựu nói, Du Trì không chút do dự lắc đầu từ chối.
Thấy cậu từ chối dứt khoát như vậy, tuy rằng trong lòng Li Hựu đã sớm đoán được nhưng vẫn không khỏi thất lạc: "Tôi biết sẽ như thế này mà."
Du Trì nghe vậy muốn nói gì đó, câu từ tới bên miệng liền nhịn lại, liếc mắt nhìn những người xung quanh.
Bọn Kim Ngao và Tiêu Ny liếc mắt nhìn nhau, biết bây giờ quần chúng ăn dưa bọn họ nên xuống sân khấu rồi, vì vậy thức thời lục tục rời đi, đến lý do cũng không cần tìm.
Sau khi bọn Kim Ngao đều đi, Du Trì nhìn Li Hựu, nhẹ giọng nói: "Anh đối tốt với Mộc Lăng, y đều biết."
Li Hựu nhìn gương mặt kia của Du Trì, giống như muốn xuyên qua cậu nhìn thấy Mộc Lăng, thật lâu cũng không nói gì, Du Trì cũng tùy ý để y nhìn như vậy.
Cuối cùng Ngôn Dục không vui, kéo người ra phía sau mình, nhìn Li Hựu nói: "Du Trì là Du Trì, Mộc Lăng là Mộc Lăng, cậu đừng làm khó em ấy."
Li Hựu phục hồi tinh thần lại, nhìn cánh tay Ngôn Dục che trước người Du Trì, nở nụ cười: "Anh sốt sắng như vậy làm gì, nếu tôi thật sự cướp người thì Trì Trì cũng sẽ không đi với tôi."
Chuyện cũ quá mức trầm trọng, Li Hựu cũng không muốn nắm mãi không buông, quan trọng là...!sau này.
Du Trì nghe xong nghiêng đầu nhìn gò má Ngôn Dục, nghĩ thầm – bây giờ anh ấy đang sốt sắng sao?
Li Hựu nói Ngôn Dục lại vờ như không nghe thấy: "Lần này cậu tới đây đủ lâu rồi, định bao giờ đi?"
Liên quan tới chuyện của Mộc Lăng, nếu không phải lần này Li Hựu đến đây thì Ngôn Dục định giấu Du Trì cả đời.
Đối với lệnh đuổi khách của Ngôn Dục, Li Hựu đi về chỗ của Du Trì ngồi xuống, miễn cưỡng nói: "Bây giờ tôi cảm thấy chỗ này cảnh sắc không tồi, chuẩn bị ở luôn, trong Sở anh còn thiếu nhân viên không, lương ít một chút cũng không sao, tôi không thiếu tiền."
Đề tài của Li Hựu xoay chuyển quá nhanh, Du Trì cũng không phản ứng kịp, Li Hựu bên kia đã liếc nhìn vị trí cạnh Tiêu Ny, nói: "Tôi cảm thấy vị trí đó không tệ, sau này tôi ngồi ở đó vậy."
Nói xong Li Hựu còn vỗ vỗ ghế dựa của Tiêu Ny.
Tiêu Ny đứng một bên khác đang ôm Tiểu Xử Thử, trò chuyện sôi nổi về chuyện yêu hận tình thù của ba người Ngôn Dục, Li Hựu và Du Trì với bọn Kim Ngao, đột nhiên cô xoa xoa mũi, ngửa đầu suy nghĩ một chút – ai đang nhớ tôi?
......
Li Hựu trở thành nhân viên của Phi nhân loại, đương nhiên Ngôn Dục không đồng ý, thế nhưng Li Hựu vẫn đi làm như nhân viên bình thường, đúng giờ đi đúng giờ về.
Y không thể ngồi chỗ của Tiêu Ny được, cho nên tự mua một bộ bàn ghế đặt phía sau Du Trì, cũng là chỗ đối diện Tập Lang.
Mỗi lần đi ngang qua nhìn thấy Li Hựu một đầu tóc trắng ngồi phía sau Du Trì, Ngôn Dục nhịn rồi lại nhịn mới không ném cả bàn lẫn người ra khỏi cửa.
Sau khi biết rõ chuyện về Mộc Lăng, Du Trì cảm thấy cuộc sống của mình trở về giống với những ngày trước kia, mỗi ngày trong lòng không cần có quá nhiều tâm sự, đón tiếp khách hàng yêu quái đến Sở.
Nhưng thấy Li Hựu mỗi ngày ngâm mình trong Phi nhân loại không ra ngoài, rốt cuộc có một ngày Du Trì không nhịn được, hỏi y: "Anh không cần đi làm sao?"
Li Hựu xoay bút lông của Tập Lang trong tay, hỏi ngược lại: "Làm gì a?"
Chuyện Ngôn Dục chắc chắn sẽ không phát lương cho Li Hựu Du Trì biết, nhưng cậu thấy Li Hựu một thân hàng hiệu, đột nhiên nhớ tới Tiền Đa Đa trong nhà có quặng mỏ.
Du Trì nhìn Li Hựu, hỏi: "Chắc không phải là trong nhà anh cũng có quặng mỏ chứ?"
Li Hựu vuốt tóc, không trả lời mà hỏi lại: "Cậu cảm thấy khí chất ông chủ quặng mỏ phù hợp với tôi sao?"
Du Trì nhìn gương mặt đẹp quá mức của Li Hựu, lắc đầu một cái.
Còn một câu Du Trì chưa nói, trong lòng cậu nghĩ, tướng mạo này của Li Hựu, thích hợp nhất là đứng ở đằng kia làm bình hoa.
Chỉ cần Li Hựu đứng đó không cần làm gì cả, cũng khiến cho người ta chết lên chết xuống.
Thấy động tác của Du Trì, Li Hựu cười, sau đó giải thích: "Mấy chục năm trước tôi nhất thời hứng thú mua vài miếng đất."
Bây giờ Li Hựu chỉ cần mỗi tháng thu tiền thuê.
Du Trì phản ứng lại rất nhanh, ôm quyền với Li Hựu: "Quấy rầy!"
Hiện giờ Du Trì đã biết, mười yêu tám phú, còn có một yêu giàu mà không tự biết.
Giống như Bạng Tinh, không biết trân châu trên người mình đeo có giá trị cỡ nào.
Về phần Minh Chi nghèo như vậy, đến nỗi chỉ có thể ngủ trên cây sơn chi ven đường, là bởi vì không có ý chí, không biết đầu tư.
Mấy ngày sau, sáng sớm trong Sở đã có một cô gái tóc dài phất phới, cô mặc một bộ quần áo cổ trang đơn giản hóa, làn váy chấm đất theo bước chân cô như mở một đường hoa.
Cô gái dừng lại trước mặt Du Trì vài bước, cười cười với cậu, giọng nói cũng ôn nhu nhẹ nhàng: "Chào ngài."
Du Trì dời mắt khỏi màn hình máy tính, vừa ngẩng đầu liền tưởng khách từ Thiên cung xuống.
Cậu thả con chuột ra: "Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?"
Cô gái khẽ mỉm cười: "Tôi tìm người."
Nghe đến tìm người, Du Trì theo bản năng nhìn trái nhìn phải, Kim Ngao đi làm nhiệm vụ, Tiêu