Lúc Bạch Lộ đến đón Tiểu Xử Thử đi, trong lòng mọi người đều có chút không muốn, ở chung thời gian không dài thế nhưng Tiểu Xử Thử ngoan ngoãn hiểu chuyện, cứ ở trong Sở như vậy không cần làm gì cũng là một vật biểu tượng.
Mà đối với Tiểu Xử Thử, Bạch Lộ là một người xa lạ, lúc đầu nó còn sợ hãi trốn sau lưng Tiêu Ny không chịu đến gần Bạch Lộ, nhưng đều là tiết linh cho nên sẽ sinh ra khí tức gần gũi, không tới mười phút Tiểu Xử Thử đã làm nũng trong lòng Bạch Lộ.
Tiêu Ny chăm sóc Tiểu Xử Thử lâu như vậy, người không nỡ rời xa Tiểu Xử Thử nhất là cô, nhưng cô biết sớm muộn gì Tiểu Xử Thử cũng phải đi, là vì tốt cho nó.
Lúc Tiểu Xử Thử nắm tay Bạch Lộ đi, còn chưa ra khỏi cửa nó bỗng nhiên xoay người nói với Tiêu Ny: "Chị Tiêu Ny, chị Bạch Lộ nói mỗi năm em có thể trở về một lần, sang năm em nhất định sẽ trở lại thăm chị!"
Thần sắc Tiểu Xử Thử có chút ngây ngô thế nhưng ngữ khí rất kiên định.
Nó nhìn Tiêu Ny nói xong còn chưa đợi cô phản ứng, Tiểu Xử Thử đã quay đầu nói với bọn Du Trì, giọng nói giòn tan: "Còn có các anh, em cũng sẽ trở lại thăm mọi người!"
Bạch Lộ xoay người nhẹ nhàng khom người với mọi người một cái, nhẹ nhàng nói: "Tạm biệt."
Lời vừa nói ra, Bạch Lộ mang theo Tiểu Xử Thử hóa thành một luồng hơi nước biến mất tại chỗ.
Sau khi hơi nước hoàn toàn tan biến, Tiêu Ny mới bừng tỉnh hoàn hồn, không rõ mà giơ tay sờ mặt mình.
Trong phút chốc vừa nãy, cô cảm thấy gò má của mình như bị đồ vật gì có nhiệt độ đụng một cái, vừa chạm liền tách ra, cũng không biết có phải ảo giác hay không.
Tiểu Xử Thử thường ngày không quậy không khóc, trong lúc bọn Du Trì làm việc thì chơi với Phỉ Phỉ, yên tĩnh như một câm linh, thế nhưng bây giờ nó đột nhiên rời đi, Du Trì lại cảm thấy trong Sở an tĩnh quá mức.
Cậu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua tầng hai, nghĩ thầm – chẳng lẽ nguyên nhân là vì hôm nay Ngôn Dục cũng không ở đây?
Li Hựu thấy động tác của Du Trì, không nhịn được nói: "Anh ấy mới đi chưa tới một ngày mà cậu đã nhớ rồi sao?"
Li Hựu nói hấp dẫn ánh mắt của Tập Lang và Kim Ngao, dưới ánh mắt của ba người, Du Trì gật gật đầu, sau đó nói: "Lâu như vậy không gặp, tôi có chút nhớ."
Tập Lang và Tiêu Ny nghe Du Trì nói lời này thì rùng mình một cái, Li Hựu: "..."
Bê đá đập chân mình, đau ghê!
Li Hựu cười khổ: "Trì Trì, cậu có thể đừng thẳng thắn như vậy được không?"
Có thể quan tâm tới cảm xúc của người thất tình là tôi một chút có được không!
Du Trì chớp mắt với Li Hựu một cái: "Thẳng thắn một chút không được sao?"
Du Trì vẫn luôn nghĩ có sao nói vậy, một nói một, hai nói hai, không quanh co lòng vòng, như vậy ai cũng thoải mái.
Hơn nữa cậu và Ngôn Dục đã ở bên nhau một thời gian rồi, thế nhưng quan hệ giữa cậu và anh vẫn dừng bước không tiến lên, đừng nói là chuyện kích thích như lên giường, đến cả hôn môi cũng không có.
Du Trì hoài nghi Ngôn Dục có phải mấy ngàn năm nhịn gần chết nên quen rồi, không có nhu cầu này.
Là một người con trai bình thường chăm chỉ học hành, thỉnh thoảng Du Trì cũng sẽ lên mạng tìm chút kích thích để học tập, thế nhưng cách màn hình nhìn người khác làm không chân thực.
Thêm vào Du Trì vốn dĩ không có kinh nghiệm ở phương diện này, nhìn hai người trong tài liệu giảng dạy sướng đến mức muốn bay lên trời và âm thanh sung sướng, cậu càng cảm thấy khó chịu và hiếu kỳ với việc kia.
Thế nhưng, là Du Trì từ đầu nói muốn tôn trọng tiết tấu đại thần, cho nên trong thời gian ngắn Du Trì không thể đổi ý được.
Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trong lòng Du Trì ngứa ngáy và hối hận lắm, sau đó lại tức giận khó giải thích được, nghĩ thầm – Ngôn Dục là yêu, tôn trọng tiết tấu đại thần cái quỷ gì? Có tự giác của một đại yêu hay không?
Du Trì kìm nén đến bốc hỏa nhưng không có nơi để xả ra, vừa nhìn thấy vẻ cấm dục nghiêm túc thận trọng của Ngôn Dục thì không chỉ không dập lửa được mà lửa còn cháy to hơn.
Chỉ có Du Trì tự mình biết, cậu có bao nhiêu muốn thực hành như trong tài liệu giảng dạy, một tay cởi nút áo quy củ của Ngôn Dục, một tay mở thắt lưng của anh...
Hoặc là trực tiếp xé rách rồi mua mới cũng được.
Ăn Cá tiên sinh được tăng lương chính là có niềm tin như thế.
Thế nhưng cậu không có cái gan này, cậu sợ mình vừa mới có có ý nghĩ này thôi còn chưa xuống tay thì đã bị Ngôn Dục một tát đập chết.
Cho nên mỗi lúc tan làm ở chung với Ngôn Dục, Du Trì cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám có hành động gì khác.
Nhìn Du Trì nói chuyện một lúc liền bắt đầu thất thần, Li Hựu bất mãn đưa tay lên quơ quơ trước mặt cậu: "Trì Trì, đang nghĩ gì đó?"
Du Trì thấy hoa mắt, phục hồi tinh thần lại, nhìn Li Hựu.
Tóc của Li Hựu cũng muốn dựng lên: "Không phải chứ Trì Trì, cậu thật sự nhớ lão yêu quái Ngôn Dục đó hả?"
Du Trì vẫn thành thật gật đầu, sau đó tò mò: "Thường nghe anh gọi Ngôn Dục là lão yêu quái, anh ấy lớn hơn anh nhiều tuổi không?"
Biểu tình Li Hựu cứng đờ, sau đó cực kỳ khoa trương lui về phía sau một bước, che miệng nhìn Du Trì, một tay chỉ vào cậu run run, run giọng hỏi: "Trì Trì, cậu thế mà chê tôi lớn tuổi?"
Vẻ mặt Du Trì mờ mịt nhìn Li Hựu diễn, sau đó lắc đầu: "Không có."
Không phải Du Trì tự tin, nhưng trong này không có một ai có thể trẻ tuổi hơn cậu.
Đến cả Phỉ Phỉ cũng là một Phỉ Phỉ 200 tuổi.
Nhìn những người cao tuổi ngoài kia đi, tuổi của họ đến cả số lẻ của sủng vật Phỉ Phỉ cũng không bằng.
Li Hựu nghe vậy vỗ vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, tôi còn tưởng cậu thấy tôi lớn tuổi, tôi không có cơ hội nữa."
Sau khi nói xong Li Hựu cười xấu xa nhỏ giọng, nhìn Du Trì chớp chớp mắt, nói: "Trì Trì, tôi cho cậu biết, Ngôn Dục thật sự là lão yêu quái, còn lớn hơn tôi mấy trăm tuổi, tôi nói với cậu nè..."
"Du Trì không thích cậu, cậu sống bao lâu cũng không liên quan."
Câu nói còn lại dừng lại giữa miệng Li Hựu còn chưa nói ra thì một giọng nói lạnh lẽo từ ngoài cửa đã truyền vào.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Du Trì quay đầu thì thấy Ngôn Dục đã đi đến trước mặt.
Du Trì nhìn Ngôn Dục đột nhiên xuất hiện, chớp mắt mấy cái chưa phản ứng kịp.
Ngôn Dục đầu tiên là nhìn Du Trì một cái, sau đó liếc