Tề Mộc Dương ở nhà ta đến cái chủ nhật thứ tư, rốt cuộc dì Tề cũng gọi điện thoại cho ta.
Thời điểm vừa tiếp điện thoại, ta chợt thấp thỏm bất an, không biết vì sao lại nảy sinh ra cảm giác áy náy.
Đầu dây bên kia nàng xả đông xả tây không nói vào trọng điểm, biểu đạt đơn giản là ý đồ “Dì chưa về được, cháu giúp gì chăm sóc Tề Mộc Dương một thời gian nữa”
Trước đây nghe những lời này ta còn mất hứng, hiện tại lại có điểm nhẹ nhàng thở ra.
Ta hỏi nàng để Tề Mộc Dương ở nhà ta thích hợp sao?
Dì Tề ôn hòa giải thích, như thế nào lại không thích hợp nha? Dì rất bận, Mộc Dương đành nhờ cháu vậy…
Dì Tề vốn là người vô cùng cẩn thận. Năm ta thi đại học kia cả cha và mẹ đều qua đời, tình cảnh chỉ có thể dùng từ gian nan để hình dung. Khi đó dì Tề bị bệnh gan mới từ bệnh viện đi ra, nghe chuyện xong lập tức trở về tìm ta.
Quan hệ của chúng ta không xa cũng không gần, tuy rằng ta gọi nàng là mẹ nuôi nhưng dù sao cũng đã nhiều năm không liên hệ, nàng không đến cũng không ai dám ở phía sau lưng nàng chỉ trỏ.
Dì Tề an ủi ta rất lâu, trước mặt người ngoài ta không dám khóc, bị nàng trấn an lưng không biết tại sao nước mắt lại thi nhau rơi ra. Ta nghẹn ngào, khóc đến cả người đều đau nhức không đứng thẳng nổi, nàng vẫn tràn ngập yêu thương vỗ lưng cho ta, đem đầu ta phóng tới trên vai nàng.
Số tiền cha mẹ để lại miễn cưỡng đủ cho ta sinh hoạt, ta cự tuyệt mọi sự giúp đỡ của mọi người. Dì Tề thở dài, suy xét đến lòng tự trọng của ta, cuối cùng chỉ có thể đem số điện thoại lưu lại cho ta nhưng cũng chưa bao giờ chủ động liên lạc, sợ ta cảm thấy bối rối.
Ta là người ngoài nàng còn cẩn thận đến vậy, huống chi là đứa con nuôi thần kinh thất thường của nàng?
Ta nghĩ mãi cũng không thông.
Cùng lúc đó, càng khiến ta kì quái là trong nhà hình như có gì đó chậm rãi thay đổi.
Đầu tiên là ta đưa tiền cho Tề Mộc Dương để mua đồ này nọ lặt vặt, tỷ như bàn chải, khăn mặt, chén bát. Sau này rất nhiều thứ ta không nhớ rõ đã mua từ lúc nào cứ dần dần xuất hiện trước mắt ta. Ví dụ như đôi dép lê ta đã đi nhiều năm bị đổi thành đôi mới, mấy chiếc tất thủng gót chân tất cả đã không cánh mà bay, bức màn cũ không che nổi dương quang bị ta oán giận vài lần cũng đổi thành cái khác.
Thẳng đến khi ta cầm chén nước uống mới phát hiện, loại cốc thủy tinh thấp kém mua sỉ mười đồng của ta cũng bị đào thải, đổi thành phong cách ta không quen thuộc. Chén nước kia dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra quang mang nhu hòa, so với số gia cụ giá rẻ trong nhà đều không thích hợp.
Ta quay đầu nhìn Tề Mộc Dương đang xem thư — không biết từ lúc nào hắn mang về rất nhiều thư, đều để trên ghế nhỏ bình thường ta không bao giờ ngồi.
“Tề Mộc Dương, mấy thứ này là ai mua?”
Tề Mộc Dương lắc đầu nói, “Em quên.”
Ta uống một ngụm nước, “Được rồi.” Nghĩ nghĩ lại có cảm giác kinh hồn táng đảm, nếu Tề Mộc Dương trộm tiền của người khác thì làm sao? Vì thế vội vội