Tề Mộc Dương ở trong phòng bếp nấu cơm, vui vẻ ngân nga theo giai điệu nào đó, còn ta thì ngồi trên mặt đất thật lâu, thủy chung không thể lấy chìa khóa mở cửa. Loại cảm xúc tay chân bối rối luống cuống này khiến ta phi thường mê mang, mê mang mà phẫn nộ.
Trên thực tế ta cũng không có lí do gì để mà phẫn nộ. Kẻ nghèo hèn không tiền không thế như ta, vậy mà Tề Mộc Dương không có ý đồ gì, thậm chí còn nguyện nằm sấp để ta làm nhiều lần, nói thế nào thì người chịu thiệt cũng là hắn.
Nghĩ như vậy, ta chậm rãi đứng dậy, xách vịt nướng đã lạnh ngắt đi ra hành lang, tìm thùng rác rồi đem nó ném.
Ta trở lại công ty, trong văn phòng chỉ còn lại một người, y nhìn thấy ta có chút giật mình, hỏi, “Tiểu Đoạn, trở lại làm gì a?”
Ta không để ý đến người nọ, trực tiếp ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính ra.
Đối phương cũng là nửa đường chạy về văn phòng, có lẽ muốn tìm đồ này nọ, chẳng bao lâu lại rời đi, chần chừ một lúc, vẫn là cùng ta chào hỏi.
“Tiểu Đoạn, tôi về đây. Lúc về cậu nhớ khóa cửa.”
Ta “Ân một tiếng, nhìn máy tính lại không biết nên làm gì, ngửa đầu nhìn trần nhà nửa ngày, lại thở dài.
Ta dứt khoát lên mạng tra cứu. Cốc thủy tinh đột nhiên xuất hiện trong nhà ta, còn có bức màn, sơ mi, sữa tắm, dép lê, thậm chí là bao cao su và bôi trơn ta đều muốn biết giá, sau đó trả lại toàn bộ cho Tề Mộc Dương. Những thứ này chung quy đều không phải của ta, không chừng cả căn nhà cũng không phải của ta nữa rồi. Trước kia ta cho rằng mình sẽ không nhớ rõ những thứ bỗng dưng xuất hiện này, nhưng thực tế chúng đều khắc sau trong đầu ta, chỉ cần muốn liền dễ dàng nhớ được hết.
Cuối cùng chỉ tìm được những thứ còn nhãn mác như cốc, sữa tắm, bôi trơn này nọ. Còn dép lê và sơ mi đã bị cắt nhãn, ta chịu không biết của hãng gì.
Chỉ một số nhỏ như vậy đã dùng sạch cả một tháng tiền lương của ta. Ta chết lặng chằm chằm nhìn máy tính, một lúc sau mới tắt máy, về nhà.
Bình thường ta đều năm giờ tan tầm, hiện tại mới ba giờ, dùng tốc độ chậm nhất lết ngoài đường cùng lắm cũng chỉ đến ba rưỡi. Thời điểm ta mở cửa, Tề Mộc Dương có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó kinh ngạc chuyển thành vui mừng, ôn nhuận nói với ta,
“Đoạn, anh đã về!”
Ta không nói chuyện, trực tiếp đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt.
Tề Mộc Dương gắt gao đi theo sau ta, hỏi.
“Hôm nay sao về sớm vậy?”
Ta đứng thẳng lưng, chống tay lên bồn rửa mặt, dừng một chút, không lấy khăn lau nước đi mà đi thẳng đến trước mặt Tề Mộc Dương, mũi hai người cơ hồ muốn dán lại cùng chỗ.
Tề Mộc Dương ngẩn người nhưng cũng không né tránh, chỉ cầm lấy cánh tay ta.
Từng giọt nước lạnh theo lông mi ta trượt xuống dưới, men theo mũi chảy xuống cằm. Ta nhếch khóe miệng cười cười.
“Tôi bình thường mấy giờ tan tầm?”
“…”
“Có nhớ tôi không?” Ta nghiêng mặt, dùng má nhẹ nhàng cọ lên lỗ tai Tề Mộc Dương, đến khi hắn không nhịn được liền rời đi.
Tề Mộc Dương giương mắt, thâm thúy nhìn chằm chằm ta, “Nhớ.”
Ta vỗ vỗ vai hắn, “Ân. Rất nóng, đừng chen ở trong này, chúng ta ra ngoài đi.”
Tề Mộc Dương há miệng, nửa ngày sau mới nói, “Đoạn, vì sao anh không lắp điều hòa?”
“Không có tiền a.” Ta nói, “Hơn nữa dùng điều hòa rất phí điện”
Thấy Tề Mộc Dương muốn nói gì đó ta liền bưng kín miệng hắn, mỉm cười, “Được rồi, cậu đừng nói nữa.”
Vì thế Tề Mộc Dương thực sự im lặng.
Ta biết hắn muốn nói cái gì: Nhưng mà Đoạn, em có tiền. Nhưng lời này khiến trong lòng ta nôn nóng bất an, phi thường khó chịu.
Lúc Tề Mộc Dương ở trong bếp rửa rau, ta vào phòng ngủ tìm trong mấy chiếc tủ đầu giường. Đồ trọng yếu trong nhà ta đều cất ở đây, lúc trước khi thu lưu Tề Mộc Dương ta cất riêng ví tiền của hắn ra, tùy tiện ném vào ngăn tủ. Những đồ hắn đã mua chắc chắn nếu chỉ dùng tiền lương của ta sẽ không mua nổi, vậy là phải dùng tiền của chính hắn. Ta muốn biết những thứ kia rốt cuộc là bao nhiêu tiền để trả hắn toàn bộ.
Trong chiếc ví kia vốn có mấy ngàn khối tiền mặt, hiện tại chỉ còn tám trăm khối. Càng khiến ta khó chịu hơn là trong ví còn có sáu bảy thẻ ngân hàng, ta không biết Tề Mộc Dương có dùng đến những thẻ này hay không.
Xem